Trang Tử và Nam Hoa Kinh
Nguyễn Hiến Lê
Tạo Ebook:
Nguyễn Kim Vỹ
Nguồn truyện: vnthuquan.net
161[13]Mỗi nhẫn là tám thƣớc thời đó, mỗi thƣớc khoảng một gang tay.
162[14]Đoạn này có chép trong bộ Liệt Tử (coi bản dịch của tôi, trg. 177) nhƣng hơi khác.
163[15]Nguyên văn là “trƣng” [trong sách in nhầm là “trung”. Trưng chữ Hán là 徴- Goldfish]nghĩa
là chứng tỏ tài đức của mình đáng cho dân tín nhiệm, đáng đƣợc dân coi là vua.
164[16]Một hiền triết nƣớc Tống thời đó. Chƣơng Thiên Hạ ở cuối cuốn này gọi là Tống Kiên, trong
bộ Mạnh tử gọi là Tống Khanh, trong bộ Tuân tử gọi là Tống tử.
165[17]Nội là chân giá trị của mình, ngoại là lời khen hay chê của ngƣời.
166[18]Nguyên văn: hữu vị thụ dã, mỗi sách giảng mỗi khác. Liou Kia hway giảng là không lập
đƣợc thuyết gì làm cơ sở cho đức tự thủ.
167[19]Coi bộ Liệt tử của tôi – Lá Bối xuất bản.
168[20]Lục khí là âm dƣơng, gió mƣa, ánh sáng và bóng tối.
169[21]Vì họ ảnh hƣởng tới mọi ngƣời mà không ai thấy, không ai ngờ là nhờ họ.
170[22] Hứa Do: là một ẩn sĩ thời cổ, tự là Vũ Trọng, tƣơng truyền vua Nghiêu nhƣờng ngôi cho
ông, ông không nhận, trốn vào núi ở.
171[23] Vua Nghiêu trọng Hứa Do nhƣ bậc thầy mình nên gọi là “phu tử”.
172[24] Nghĩa là danh chỉ là “hƣ”.
173[25] Yến có nghĩa là tiềm phục, nép. Có sách bảo yển thử là một con vật hình giống con bò; Liou
Kia hway dịch là con tapir (con mạch).
174[26] Nguyên văn là “thi”, ngƣời đại diện ngƣời chết trong tang lễ để con cái khi tế thấy nhƣ cha
mẹ còn ngồi đó; do đó mà sau trỏ cái thây.
175[27] Tiếp Dƣ: (có nghĩa là ngƣời đi sau xe) tƣơng truyền là một ẩn sĩ nƣớc Sở, đồng thời với
Khổng tử, cày ruộng lấy mà ăn, làm bộ điên khùng, nên cũng gọi là Sở cuồng (ngƣời cuồng nƣớc
Sở). Họ Lục, tên Thông. Vua Sở nghe tiếng ông, sai sứ giả tặng ông một trăm dật vàng mời ông giúp