Trang Tử và Nam Hoa Kinh
Nguyễn Hiến Lê
Tạo Ebook:
Nguyễn Kim Vỹ
Nguồn truyện: vnthuquan.net
lại yết kiến Quảng Thành tử.
Quảng Thành tử nằm, đầu hƣớng về phƣơng Nam 650 [5] , Hoàng Đế ở dƣới gió 651 [6] , quì lết tới
gần, lạy hai lạy, đầu sát đất, hỏi:
- Tôi nghe nói phu tử đạt Đạo cực cao; tôi xin hỏi phải giữ mình cách nào để đƣợc sống lâu.
Quảng Thành tử ngạc nhiên, vùng dậy, bảo:
- Hỏi câu đó nghe đƣợc lắm. Lại gần đây, tôi giảng cho nghe thế nào là Đạo cực cao. Tinh khí của
Đạo ấy u viễn, tột đỉnh của nó mờ mờ, tịch mịch. Ông đừng nhìn gì cả, đừng nghe gì cả, cứ giữ cho
tinh thần thanh tĩnh rồi hình thể ông tự nhiên sẽ định. Thanh tĩnh vô vi, đừng làm nhọc thể xác, đừng
làm dao động tinh thần thì ông sẽ sống lâu. Thận trọng về nội tâm, đừng để ý đến ngoại vật, dùng
nhiều tâm trí thì sẽ suy bại. Tôi dắt ông tới ngoài chỗ cực sáng, ông sẽ thấy đƣợc nguồn gốc của cái
“cực dƣơng” (cực sáng). Tôi dắt ông vô cái cửa u minh, ông sẽ thấy đƣợc nguồn gốc của cái “cực
âm” (cực tối). Trời đất có cái nhiệm vụ của nó, âm dƣơng có chỗ chứa của nó. Ông cứ lo tu dƣỡng
hình thể của ông và vạn vật sẽ tự nhiên phát triển. Tôi theo luật hợp nhất của vũ trụ, để giữ sự trung
hoà 652 [7] , cho nên tôi đã sống đƣợc một ngàn hai trăm năm mà cơ thể tôi không suy nhƣợc 653
[8] .
Hoàng Đế lạy hai lạy, đầu sát đất, thƣa:
- Quảng Thành tử đồng thể với trời đất rồi.
Quảng Thành tử bảo:
- Lại đây, tôi giảng cho nghe. Vũ trụ vô cùng mà ngƣời ta cho rằng nó có thuỷ có chung; nó biến hoá
không sao lƣờng đƣợc mà ngƣời ta cho rằng nó hữu hạn. Chỉ ngƣời nào hiểu đƣợc Đạo của tôi thì khi
sống chỉ thấy ánh sáng mặt trời mặt trăng, mà khi chết sẽ trở về đất. Tôi sắp từ biệt nhân gian để vô
cái vô cùng mà ngao du trong cõi vô cực, cùng chiếu sáng với mặt trời mặt trăng, cùng trƣờng tồn