Trang Tử và Nam Hoa Kinh
Nguyễn Hiến Lê
Tạo Ebook:
Nguyễn Kim Vỹ
Nguồn truyện: vnthuquan.net
Tƣớng Mây không hỏi gì thêm đƣợc nữa.
*
Ba năm sau, tƣớng Mây lại qua chơi phƣơng Đông, khỏi bờ cõi nƣớc Tống thì gặp Hồng Mông,
mừng quá, chạy vội lại hỏi:
- Cụ quên cháu rồi sao? Quên cháu rồi sao?
Rồi quì xuống lạy hai lạy, đầu chạm đất, xin Hồng Mông dạy bảo cho. Hồng Mông bảo:
- Lão tuỳ hứng đi chơi, không biết để làm gì, không có mục đích gì cả, thấy cái gì thì ngắm cái đó,
lão không biết gì hơn nữa.
- Cháu cũng vậy. Cháu vô tâm hành động, không có mục đích gì. Vậy mà cháu đi đâu, dân chúng
theo tới đó. Cháu bất đắc dĩ săn sóc dân chúng, mà dân chúng lại bắt chƣớc cháu. Xin cụ giảng cho
tại sao.
- Làm loạn luật trời, trái với chân tính của vạn vật tức là ngăn cản thiên nhiên, làm cho các loài thú
hoảng sợ li tán, loài chim hót ban đêm [chứ không hót ban ngày nữa], tai hoạ tới cả cây cỏ, côn
trung. Lỗi tại nhữ kẻ muốn cai trị dân chúng.
- Vậy cháu phải làm sao bây giờ?
- Vô phƣơng cứu vãn. Thôi ta gắp về trời đây 658 [13] .
- Cháu gặp bƣớc khó khăn, xin cụ dạy cho cháu một lời.
Hồng Mông đáp:
- Phải dƣỡng tâm nhƣ vầy: cứ vô vi rồi vạn vật tự nhiên cải hoá. Quên hình hài của anh đi, bỏ cái