Trang Tử và Nam Hoa Kinh
Nguyễn Hiến Lê
Tạo Ebook:
Nguyễn Kim Vỹ
Nguồn truyện: vnthuquan.net
Vua Nghiêu đi quan sát miền Hoa. Viên quan giữ biên cƣơng ở đó chào đón:
- Ngài là thánh nhân, tôi xin chào thánh nhân, chúc thánh nhân trƣờng thọ.
Vua Nghiêu đáp:
- Tôi không muốn thọ.
- Tôi xin chúc thánh nhân giàu có.
- Tôi không muốn giàu.
Lại chúc nhiều con trai, vua Nghiêu cũng không muốn. Viên quan đó bèn hỏi:
- Ai cũng muốn đƣợc thọ, giàu, nhiều con trai, mà riêng ngài không muốn là tại sao?
Vua Nghiêu đáp:
- Nhiều con trai thì lo sợ nhiều, giàu thì bận rộn (đa sự), thọ thì bị nhục nhiều. Ba cái đó không giúp
ta nuôi cái đức đƣợc; nên ta từ chối.
- Lúc nãy tôi coi ông là một thánh nhân, bây giờ mới biết chỉ là hạng quân tử thƣờng thôi. Trời sinh
ra con ngƣời, giao cho mỗi ngƣời một chức phận. Ông có nhiều con mà giao cho mỗi con một chức
phận thì có gì đâu mà sợ nhiều? Ông giàu có mà phân phát của cải cho ngƣời khác thì sao còn bận
rộn? Thánh nhân thì ở nhƣ con chim “thuần”, ăn thì nhƣ con chim con, 699 [14] đi đâu thì không để
dấu vết nhƣ con chim bay, thiên hạ mà bình trị thì cùng hƣởng cảnh thịnh vƣợng với mọi ngƣời,
thiên hạ mà loạn lạc thì sửa đức mà ẩn cƣ. Sống ngàn năm rồi, chán cõi trần thì lên tiên, cƣỡi đám
mây trắng mà tới cõi Thƣợng Đế. Ba cái tai hoạ [ông kể đó] không xảy ra, thân thể không hoạn nạn,
thì sao mà nhục đƣợc?
Nói xong, viên quan ấy bỏ đi. Vua Nghiêu chạy theo, bảo: