Trang Tử và Nam Hoa Kinh
Nguyễn Hiến Lê
Tạo Ebook:
Nguyễn Kim Vỹ
Nguồn truyện: vnthuquan.net
Gió đáp:
- Phải, tôi ù ù nổi lên ở Bắc Hải, thổi tới Nam Hải, nhƣng ngƣời ta lấy ngón tay trỏ tôi, tôi không
chống lại đƣợc, lấy chân đạp tôi, tôi cũng đành chịu. Tuy nhiên làm gẫy cây lớn, thổi bay nóc nhà
lớn, thì chỉ tôi mới làm đƣợc. Vậy tôi biết dùng những cái thua nhỏ để thành một cái thắng lớn. Chỉ
bậc thánh nhân mới tạo đƣợc những thắng lớn.
3
Khi Khổng Tử đi tới đất Khuông, bị một đám ngƣời bao vây vòng trong, vòng ngoài. Vậy mà ông
vẫn đàn hát không ngừng.
Tử Lộ lại gần hỏi:
- Lúc này mà sao thầy vui đƣợc nhƣ vậy?
Khổng Tử đáp:
- Lai đây thầy nói cho nghe. Ta vốn tránh sự khốn cùng từ lâu, mà không thoát khỏi, đó là do số
mệnh. Ta vốn mong đƣợc thông đạt từ lâu mà không sao đƣợc, đó là thời vận. Thời Nghiêu Thuấn
không ai khốn khổ, đâu phải vì ai cũng khôn cả. Thời Kiệt, Trụ, không ai sung sƣớng, không phải vì
ai cũng ngu cả. Thời thế khiến vậy.
Xuống nƣớc mà không sợ con giao 886 [24] , con rồng, đó là cái dũng của bọn chài lƣới; trên bộ mà
không sợ con tê ngƣu, con cọp, đó là cái dũng của bọn thợ săn. Trƣớc mũi gƣơm đao, mà coi chết
nhƣ sống, đó là cái dũng của liệt sĩ. Biết rằng khốn cùng do mệnh, thông đạt nhờ thời, gặp nạn lớn
mà không sợ, đó là cái dũng của thánh nhân. Do [tức Tử Lộ], anh cứ yên tâm. Số mệnh thầy đã đƣợc
an bài rồi.
Một lát sau, một ngƣời đeo binh khí, tiến tới xin lỗi Khổng Tử:
- chúng tôi lầm ngài là Dƣơng Hổ nên mới bao vây. Bây giờ biết là lầm, xin ngài thứ lỗi cho.