Trang Tử và Nam Hoa Kinh
Nguyễn Hiến Lê
Tạo Ebook:
Nguyễn Kim Vỹ
Nguồn truyện: vnthuquan.net
- Nhƣ vậy còn là hữu tâm mà bắn, chứ không phải là vô tâm mà bắn. Tôi muốn thử cùng với ông lên
núi cao, tới một mỏm đá nguy hiểm ở bờ một vực thẳm một trăm nhẫn (mỗi nhẫn là tám thƣớc), xem
ở đó ông còn bắn đƣợc nữa không.
Thế rồi Vô Nhân lên núi cao, tới một mỏm đá nguy hiểm ở bờ một vực thẳm trăm nhẫn, quay lƣng
lại mà đi lùi, khi hai phần ba bàn chân ở ngoài bờ vực rồi, mới cúi xuống mời Liệt Ngự Khấu lại.
Liệt Ngự Khấu sợ quá, nằm rạp xuống đất, mồ hôi chảy xuống tận gót chân.
Bá Hôn Vô Nhân bảo:
- Bậc chí nhân trên thì đo trời xanh, dƣới thì đạt tới suối vàng, vùng vẫy ở chỗ bát cực (tám góc xa
nhất của vũ trụ) mà thần khí bất biến. Mới có vậy mà ông đã run sợ, mờ mắt, không làm chủ cái tâm
của ông đƣợc, nguy rồi, làm sao mà bắn đƣợc? 1077 [21]
10
Kiên Ngô hỏi Tôn Thúc Ngao 1078 [22] :
- Ông ba lần làm lệnh doãn nƣớc Sở mà không lấy vậy làm vinh, ba lần mất chức đó mà không lo
buồn; mới đầu tôi không tin nhƣng bây giờ tôi thấy hơi thở ở mũi ông thật thƣ thái. Ông trị nội tâm
cách nào mà đƣợc nhƣ vậy?
Tôn Thúc Ngao đáp:
- Tôi có gì hơn ngƣời đâu? Chức lệnh doãn tới, tôi không từ chối nó; nó đi, tôi không ngăn cản nó.
Tôi cho sự đƣợc hay mất không tuỳ thuộc tôi, cho nên tôi không lo buồn, thế thôi. Tôi có hơn gì
ngƣời đâu? Với lại tôi không biết nó là của ngƣời hay của tôi? 1079 [23] Nếu nó là của ngƣời thì
không liên quan gì tới tôi; nếu nó là của tôi thì nó không liên quan gì tới ngƣời. Khi còn trù trừ nghi
ngờ nhƣ vậy, tôi nhìn khắp chung quanh (để tìm hiểu) thì còn thì giờ đâu mà nghĩ đến vấn đề sang và
hèn của ngƣời đời nữa?