Trang Tử và Nam Hoa Kinh
Nguyễn Hiến Lê
Tạo Ebook:
Nguyễn Kim Vỹ
Nguồn truyện: vnthuquan.net
Trọng Ni nghe đƣợc lời đó, bảo:
- Ông ấy là bậc chân nhân thời cổ. Trí tuệ không thuyết phục đƣợc ông ấy, sắc đẹp không dụ dỗ ông
ấy đƣợc, đạo tặc không cƣớp của ông ấy đƣợc. Hoàng Đế và Phục Hi có muốn làm bạn với ông ấy
cũng không đƣợc. Sống chết là việc lớn mà không làm đổi lòng ông ấy đƣợc, huống hồ tƣớc lộc!
Một ngƣời nhƣ vậy, nhờ tinh thần, vƣợt núi Thái Sơn mà không bị trở ngại, xuống vực sâu mà không
bị ƣớt, ở địa vị thấp hèn mà không khốn khổ, tinh thần tràn ngập khắp trời đất, càng cho ngƣời thì
mình càng có nhiều thêm.
11
Vua Sở ngồi nói chuyện với vua Phàm 1080 [24] . Đƣợc một lát, kẻ tả hữu của vua Sở bảo rằng nƣớc
Phàm có ba lần mất (tức mất hẳn rồi). Vua Phàm nói với vua Sở:
- Nƣớc Phàm mất, cái đó không ảnh hƣởng gì tới sự tồn tại của tôi. Nếu nƣớc Phàm mất không ảnh
hƣởng gì đến sự tồn tại của tôi thì nƣớc Sở còn cũng không đủ để bảo rằng vua Sở còn tồn tại hay
không 1081 [25] . Xét nhƣ vậy thì nƣớc Phàm vị tất đã mất mà nƣớc Sở vị tất đã còn.
NHẬN ĐỊNH
Chương này nội dung phức tạp và do nhiều người viết.
So sánh đoạn đầu bài 4, từ: “Lão Đam mới gội đầu xong, còn đương xoã tóc cho khô mà đứng trơ
trơ, không ra một người sống nữa…” tới: “Lão Đam đáp: Tôi tiêu dao ở thời vạn vật chưa sanh”.
với đoạn đầu Tề vật luận 1, từ: “Nam Quách Tử Kì ngồi tựa bàn con, ngước mắt lên nhìn trời thở
dài như người mất hồn…” tới: “Anh Yển, anh hỏi như vậy là phải, thầy đã tự quên thầy”. Chúng ta
thấy từ ý đến lời đều giống nhau.
Rồi đoạn này trong bài 3: