Trang Tử và Nam Hoa Kinh
Nguyễn Hiến Lê
Tạo Ebook:
Nguyễn Kim Vỹ
Nguồn truyện: vnthuquan.net
Từ Vô Quỉ đáp:
- Tôi chỉ nói về cách coi tƣớng chó và tƣớng ngựa thôi.
Nữ Thƣơng ngạc nhiên:
- Chỉ có vậy thôi ƣ?
- Vậy ông không biết chuyện một ngƣời nƣớc Việt bị đày đi xa ƣ? Mới xa nƣớc đƣợc mấy ngày, gặp
ngƣời quen thì mừng. Xa nƣớc đƣợc một năm, mới thấy ngƣời nào giống ngƣời nƣớc Việt thì đủ
mừng rồi. Xa nƣớc càng lâu, lòng nhớ ngƣời đồng hƣơng càng nặng.
Một ngƣời lạc vào một nơi hoang vắng, đƣơng tìm lối ra trong cỏ lê cỏ hấp lấp kín đƣờng của loài
chồn loài cáo, bổng nghe thấy tiếng chân ngƣời thì làm sao không mừng, huống hồ là đƣợc nghe thấy
tiếng nói tiếng cƣời của anh em, cha mẹ, thân thích. Đã từ lâu rồi, nhà vua chúng ta không đƣợc nghe
những lời đàm tiếu của ngƣời thƣờng. 1213 [5]
2
Từ Vô Quỉ yết kiến Vũ Hầu, Vũ Hầu bảo:
- Tiên sinh ở trong rừng núi, ăn trái “tự”, trái “lật”, rau hành, rau “phỉ” mà bỏ quả nhân từ bấy lâu.
Nay tiên sinh đã già. Tiên sinh muốn nếm mùi rƣợu thịt hay là muốn quả nhân mƣu hạnh phúc cho
xả tắc đây?
Từ Vô Quỉ đáp:
- Tôi sinh trong một gia đình nghèo hèn, chƣa bao giờ dám nghĩ tới việc hƣởng rƣợu thịt của nhà
vua. Tôi tới đây là để uỷ lạo nhà vua.
- Sao vậy? Quả nhân có gì mà phải uỷ lạo?