Trang Tử và Nam Hoa Kinh
Nguyễn Hiến Lê
Tạo Ebook:
Nguyễn Kim Vỹ
Nguồn truyện: vnthuquan.net
chiến tranh, đó là công của bệ hạ. Công tôn Diễn là ngƣời gây loạn, không nên nghe.
Hoa tử (cũng là một bề tôi của vua Nguỵ) nghe vậy, lấy làm xấu hổ, tâu với vua:
- Kẻ nào khéo nói khuyên đánh Tề là kẻ gây loạn, kẻ nào khéo nói khuyên không đánh Tề cũng là kẻ
gây loạn; mà kẻ nào bảo hai ngƣời đó đều là gây loạn thì chính kẻ ấy cũng gây loạn nữa.
Nguỵ Oanh hỏi:
- Vậy thì quả nhân phải làm sao?
Hoa tử đáp:
- Bệ hạ cứ thuận theo Đạo mà làm.
[Nhà vua hoang mang]. Huệ tử dắt Đái Tấn Nhân 1292 [16] lại. Đái Tấn Nhân nói với vua:
- Nhà vua có biết con ốc sên không?
- Biết.
- [Nó có hai cái sừng]. Trên sừng bên trái của nó có một nƣớc tên là Xúc 1293 [17] , trên sừng bên
phải có một nƣớc tên là Man. Hai nƣớc đó tranh đoạt đất của nhau hoài, số tử thƣơng tới mấy vạn,
khi quân một nƣớc bại tẩu thì quân nƣớc kia truy kích mƣời lăm ngày mới về.
- Ồ, truyện đó là truyện bịa, vô nghĩa.
- Tôi xin giảng cái nghĩa của nó cho nhà vua nghe. Nhà vua có cho rằng vũ trụ chung quanh chúng ta
là vô cùng không?
- Nó vô cùng.