Trang Tử và Nam Hoa Kinh
Nguyễn Hiến Lê
Tạo Ebook:
Nguyễn Kim Vỹ
Nguồn truyện: vnthuquan.net
Trọng Ni vái, lui ra, xấu hổ, biến sắc, hỏi:
- Tôi có thể thực hiện sự nghiệp của tôi đƣợc không? 1347 [15]
- Không, anh không chịu nổi những cái xấu xa của thời này thì sẽ gây hoạ cho vạn kiếp sau thôi. Vì
cái súc tích trong lòng anh còn thô thiển hay vì trí lƣợc của anh chƣa đủ? Gia ân cho ngƣời để ngƣời
ta quí mình, nhƣ vậy là kiêu căng, mà suốt đời sẽ bị nhục, chỉ hạng ngƣời tầm thƣờng mới thế 1348
[16] , họ dùng hƣ danh để đề cao nhau, dùng tƣ lợi để kết hợp nhau. Khen vua Nghiêu mà chê vua
Kiệt thì đâu bằng quên cả hai ngƣời đó đi mà đừng khen ai cả. Trái với bản tính của ngƣời khác là
làm hại ngƣời đó; làm dao động tâm linh thì không phải là chính đạo. Bậc thánh nhân thận trọng
trong việc lập sự nghiệp, nên việc gì cũng thành công. Tại sao cứ giữ cái chủ trƣơng “hữu vi”, rốt
cuộc chỉ là kiêu căng mà thôi.
6
Vua Tống Nguyên Quân 1349 [17] nửa đêm nằm mộng thấy một ngƣời xoả tóc đứng ở một cửa bên
hông, nhìn vô, bảo:
- Tôi ở vực Tế Lộ, thần Thanh Hà phái tôi đi xứ thần Hà Bá, giữ đƣờng bị ngƣời đánh cá tên là Dƣ
Thả bắt.
Nguyên Quân tỉnh dậy, sai ngƣời bói. Thầy bói cho hay là con rùa thần.
Nhà vua hỏi:
- Có ngƣời đánh cá nào tên Dƣ Thả không?
Kẻ tả hữu đáp có. Nhà vua sai gọi ngƣời đó lại triều kiến. Hôm sau Dƣ Thả đến triều. Vua hỏi:
- Đánh cá đƣợc con gì?