Trang Tử và Nam Hoa Kinh
Nguyễn Hiến Lê
Tạo Ebook:
Nguyễn Kim Vỹ
Nguồn truyện: vnthuquan.net
- Tôi đƣơng đau một bệnh ngầm, còn phải lo trị nó đã, chƣa rãnh mà trị thiên hạ đƣợc.
Ngôi thiên tử là tối cao mà ông ấy không chịu đem sinh mệnh của mình ra đổi. Ngƣời đạt Đạo khác
ngƣời thƣờng ở điểm ấy.
*
Vua Thuấn muốn nhƣờng thiên hạ cho [một ẩn sĩ là] Thiện Quyển. Thiện Quyển đáp:
- Tôi sống trong vũ trụ, mùa đông bận áo da lông, mùa hè bận áo vải thô, mùa xuân đủ sức cày ruộng
gieo lúa, tới mùa thu gặt hái, đủ để ăn và nghỉ ngơi. Mặt trời mọc thì dậy làm việc, mặt trời lặn thì
nghỉ, tiêu dao trong khoảng trời đất mà lòng thƣ thái sung sƣớng. Thế thì tôi nhận thiên hạ làm gì?
Buồn thay, ông chẳng hiểu tôi chút nào cả.
Từ chối rồi, Thiện Quyển bỏ đi, vô trong rừng sâu, không ai biết nơi nào.
*
Vua Thuấn muốn nhƣờng ngôi cho một ngƣời bạn nông phu ở Thạch Hộ. Ngƣời bạn ấy đáp:
- Phải gắng trị nƣớc. Làm vua nhƣ bác thực là lao khổ!
Lời đó có ý chê đức của vua Thuấn chƣa đƣợc hoàn toàn 1414 [3] . Rồi nông phu đó cõng con, vợ
đội ít đồ dùng trong nhà, dắt nhau ra biên, suốt đời không trở về nữa.
2
Vua Thái Vƣơng Đản Phụ ở đất Bân 1415 [4] , rợ Địch tấn công đất Bân hoài. Ông bèn cống họ da
thú và lụa, họ không nhận; cống chó ngựa cũng không nhận; cống châu ngọc cũng không nhận; rợ
Địch chỉ muốn chiếm đất đai thôi. Thái Vƣơng Đản Phụ [họp dân chúng lại] bảo: