Trang Tử và Nam Hoa Kinh
Nguyễn Hiến Lê
Tạo Ebook:
Nguyễn Kim Vỹ
Nguồn truyện: vnthuquan.net
Tử Hoa tử bảo:
- Hay lắm! Vậy là nhà vua coi hai cánh tay trọng hơn thiên hạ; thân thể còn trọng hơn hai cánh tay
nữa. Mà nƣớc Hàn lại khinh [nhỏ, không quan trọng] hơn thiên hạ nhiều, và phần đất hai bên tranh
nhau lại khinh hơn nƣớc Hàn nhiều. Sao nhà vua lại vì phần đất nhỏ đó mà âu sầu lo lắng, hại cho
sinh mạng mình nhƣ vậy.
Chiêu Hi Hầu bảo:
- Hay! Đã nhiều ngƣời khuyên quả nhân mà quả nhân chƣa đƣợc nghe lời nào nhƣ lời ông.
Tử Hoa tử là ngƣời biết phân biệt khinh và trọng.
5
Vua Lỗ nghe tiếng [ẩn sĩ] Nhan Hạp là ngƣời đạt Đạo, sai sứ giả mang tơ lụa lại làm lễ phẩm đón
rƣớc. Nhan Hạp đứng bên một cửa ngõ tồi tàn, bận áo vải thô, đƣơng cho bò ăn. Sứ giả tới, Nhan
Hạp đích thân tiếp. Sứ giả hỏi:
- Đây phải là nhà Nhan Hạp không?
Nhan Hạp đáp:
- Phải, đây là nhà của Hạp.
Sứ giả dâng lễ phẩm. Nhan Hạp bảo:
- Tôi ngờ rằng sứ giả nghe lầm, coi chừng bị tợi đấy. Về hỏi lại cho kĩ đi.
Sứ giả về hỏi lại chắc chắn rồi trở lại thì Nham Hạp đã dọn đi đâu rồi. Nhan Hạp quả là ngƣời ghét
phú quí. Cho nên bảo: “Cái tinh tuý của Đạo là để trị bản thân mình, cái dƣ thừa của Đạo để trị nƣớc,