Trang Tử và Nam Hoa Kinh
Nguyễn Hiến Lê
Tạo Ebook:
Nguyễn Kim Vỹ
Nguồn truyện: vnthuquan.net
cái cặn bã của Đạo để trị thiên hạ”. Do đó mà xét thì công nghiệp của đế vƣơng là việc thừa của
thánh nhân, không thể dùng nó để toàn thân, dƣỡng sinh đƣợc. Hiện nay bọn quân tử 1417 [6] trong
đời hầu hết là chạy theo vật chất mà làm nguy hại thân mình, huỷ bỏ sinh mệnh mình. Chẳng đáng
buồn ƣ?
Trƣớc khi làm việc gì, bậc thánh nhân cũng xét làm cách nào và mục đích gì. Nay có ngƣời lấy hòn
ngọc của Tuỳ Hầu 1418 [7] làm viên đạn để bắn con chim sẻ bay cao một ngàn nhẫn 1419 [8] thì tất
bị thiên hạ chê cƣời vì dùng một vật quí để đạt một kết quả không đáng một chút gì. Mà sinh mệnh
chẳng quí hơn hòn ngọc Tuỳ Hầu ƣ?
6
Bài này y hệt bài VIII.6 trong cuốn Liệt tử, chúng tôi đã dịch rồi – bản Lá Bối trang 154. Đại ý: Liệt
tử đói mà không nhận lúa vua cho.
7
Sở Chiêu vƣơng mất nƣớc, một ngƣời bán thịt cừu tên là Thuyết chạy theo vua. Khi trở về nƣớc,
Chiêu vƣơng thƣởng những ngƣời chạy theo mình; tới phiên ngƣời bán thịt cừu, ngƣời này đáp 1420
[9] :
- Đại vƣơng mất nƣớc thì Thuyết tôi cũng mất quán thịt cừu. Đại vƣơng trở về nƣớc thì tôi cũng lấy
lại quán thịt cừu. Vậy là tƣớc lộc của tôi đã đƣợc phục hồi, có gì mà phải thƣởng?
Chiêu vƣơng ra lệnh ép phải nhận, ngƣời đó thƣa:
- Trƣớc đại vƣơng mất nƣớc không phải là tội của tôi, nên tôi không dám ở lại để bị tội chết; nay đại
vƣơng trở về, không phải là công của tôi, nên tôi không dám nhận thƣởng.
Chiêu vƣơng ra lệnh cho ngƣời đó vô yết kiến. Ngƣời đó bảo: