Trang Tử và Nam Hoa Kinh
Nguyễn Hiến Lê
Tạo Ebook:
Nguyễn Kim Vỹ
Nguồn truyện: vnthuquan.net
Liễu Hạ Quí đáp:
- Ông bảo làm cha phải răn đe con, làm anh thì phải dạy em. Nhƣng nếu con em không chịu nghe lời
cha, anh thì dù có tài biện thuyết nhƣ ông, phỏng làm gì đƣợc không? Mà thằng Chích lòng sôi nổi
nhƣ suối nóng, ý chí nhƣ bão táp; nó mạnh đủ để đƣơng đầu đƣợc với mọi kẻ thù, bẻm mép đủ để
che giấu, tô điểm những tật của nó, hễ thuận ý nó thì nó ƣa thích, trái ý nó thì nó giận, mắng chửi
liền. Ông đừng nên đi.
Khổng Tử không nghe, cứ đi. Nhan Hồi đánh xe [ngồi bên trái], Tử Cống ngồi bên phải [cho cân],
thấy Đạo Chích đƣơng nghỉ ngơi với bộ hạ ở phía Nam núi Thái Sơn. Họ bâm gan ngƣời làm món ăn
bữa chiều. Khổng Tử xuống xe, tiến lại gần ngƣời canh gác, bảo:
- Tôi là Khổng Khâu nƣớc Lỗ, nghe tiếng tƣớng quân là ngƣời nghĩa khí cao, muốn xin yết kiến.
Nói rồi ông vái hai vái.
Ngƣời đó vô thông báo, Đạo Chích nghe xong, nổi giận tới nỗi [nẩy lửa] sáng nhƣ ngôi sao, tóc dựng
ngƣợc muốn hất cái mũ lên. Hắn bảo:
- Tên Khổng Khâu đó, phải là kẻ xảo trá ở nƣớc Lỗ đấy không? Ra bảo nó nhƣ vầy cho ta: “Mày là
tên bày đặt ra lời này lẽ nọ rồi nói thác ra của vua Văn vua Võ, mày đội cái mũ trang sức loè loẹt
1467 [2] , đeo dây lƣng bằng da bò. Mày ba hoa nói bậy, không cày mà ăn, không dệt mà mặc! 1468
[3] Mày khua môi múa mỏ, bày đặt ra điều thị phi để mê hoặc bọn vua chúa, khiến kẻ sĩ trong thiên
hạ không trở về bản tính đƣợc; mƣợn cớ trọng hiếu đễ mà thực là là chỉ cầu đƣợc phong hầu mà
hƣởng phú quí. Tội mày nặng lắm. Cút ngay đi, nếu không tao bầm gan mày để ăn bữa trƣa!”.
Nhƣng Khổng Tử vẫn xin vô thông báo lần nữa, bảo:
- Tôi may mắn đƣợc quen ông Liễu Hạ Quí, xin đƣợc vô bái kiến dƣới trƣớng.
Ngƣời canh gác vô thông báo lần nữa. Đạo Chích bảo: