Trang Tử và Nam Hoa Kinh
Nguyễn Hiến Lê
Tạo Ebook:
Nguyễn Kim Vỹ
Nguồn truyện: vnthuquan.net
- Cho nó vô.
Khổng Tử vội vàng tiến vô, không dám ngồi vào chiếu, lùi lại, vái Chích hai vái. Chích nổi giận
đùng dùng, duỗi hai chân, đặt tay lên chuôi kiếm, ngó Khổng Tử trừng trừng, giận dữ nhƣ con cọp
cái đƣơng cho con bú mà bị quấy phá. Hắn bảo:
- Khâu, lại đây! Mày nói mà thuận ý tao thì đƣợc sống, nếu trái thì sẽ mất mạng đấy.
Khổng Tử bảo:
- Khâu tôi nghe nói trong thiên hạ có ba đức quí: thân thể cao lớn, dong mạo đẹp đẻ vô cùng, bất
luận già trẻ, sang hèn trông thấy đều thích, đó là đức quí thứ nhất; trí tuệ bao quát trời đất, biện biệt
đƣợc mọi vật, đó là đức quí thứ nhì; dũng hãn quả cảm, qui tụ đƣợc nhiều binh lính mà thống lĩnh
họ, đó là đức thứ ba, thấp hơn cả. Ai mà có một trong ba đức đó thì đáng làm vua trong thiên hạ. Nay
tƣớng quân có đủ cả ba: cao tám thƣớc hai 1469 [4] , diện mục đều sáng, môi đỏ nhƣ son, răng trắng
nhƣ vỏ sò nƣớc Tề 1470 [5] , tiếng vang nhƣ chuông. Nhƣ vậy mà ngƣời ta gọi tƣớng quân là “tƣớng
cƣớp tên Chích”, tôi trộm lấy làm xấu hổ cho tƣớng quân, lẽ nào lại chịu nhƣ vậy. Nếu tƣớng quân
chịu nghe lời tôi thì tôi sẽ vì tƣớng quân đi sứ Ngô, Việt ở phƣơng Nam, Tề, Lỗ ở phƣơng Bắc,
Tống, Vệ ở phƣơng Đông, Tấn, Sở ở phƣơng Tây. Tôi sẽ thuyết phục ngƣời ta xây một cái thành
mấy trăm dặm, lập một ấp lớn mấy trăm ngàn nhà, tôn tƣớng quân làm vua chƣ hầu, mà mở một
cuộc đời mới từ nay; bãi binh, cho lính về, tập hợp anh em, nuôi nấng họ và cúng giỗ tổ tiên. Đó là
hành vi của bậc thánh nhân và kẻ sĩ có tài, thiên hạ chỉ mong đƣợc có vậy.
Đạo Chích vẫn chƣa nguôi giận, đáp:
- Khâu, lại đây! Kẻ nào bị thuyết phục vì lợi, hoặc nghe lời khuyên mà sửa tính, ngƣời đó chỉ là hạng
ngu xuẩn, tầm thƣờng. Nay tao cao lớn, dong mạo đẹp đẽ, ai trông thấy cũng thích, đó là cái đức cha
mẹ tao di truyền lại chẳng đợi mày khen, tao cũng biết. Mà tao nghe nói ngƣời nào thích khen trƣớc
mặt ngƣời khác thì sau lƣng sẽ nói xấu ngƣời ta. Mày hứa cho ta một thành lớn với nhiều nhân dân,
là muốn dùng lợi mà dụ dỗ tao, tao coi nhƣ hạng tầm thƣờng. [Nếu đƣợc nữa đi thì] phỏng tao giữ
đƣợc bao lâu? Thành dù lớn tới mấy cũng không bằng cả thiên hạ đƣợc. Nghiêu, Thuấn làm chủ