Trang Tử và Nam Hoa Kinh
Nguyễn Hiến Lê
Tạo Ebook:
Nguyễn Kim Vỹ
Nguồn truyện: vnthuquan.net
Khổng Tử vái hai vái rồi vội vàng chạy ra cửa, lên xe ba lần mới nắm đƣợc dây cƣơng vì hoảng hốt,
mắt không thấy rõ, mặt tái nhƣ tro tàn, ngồi dựa vào cái đòn ở trƣớc xe, đầu cuối xuống, thở không
ra hơi.
Về tới phía ngoài cửa Đông kinh đô Lỗ thì gặp Liễu Hạ Quí. Liểu Hạ Quí hỏi:
- Mấy bữa rày không thấy mặt ông đâu. Mà sao xe và ngựa có vẻ nhƣ đi xa mới về. Bộ ông đi thăm
thằng Chích về phỏng?
Khổng Tử ngẩng mặt lên trời thở dài:
- Phải.
- Thế nó có nói gì trái ý ông nhƣ tôi đoán không?
- Có. Khâu tôi nhƣ ngƣời vô bệnh mà để ngƣời ta châm cứu vậy. Tôi đã chạy lại xoa đầu, vuốt râu
cọp, suýt nữa bị cọp nhai.
2
Tử Trƣơng hỏi Mãn Cẩu Đắc 1479 [14] :
- Sao không sửa đức hạnh? Đức không tốt thì không ai tin, không đƣợc ai tin thì không đƣợc giao
cho chức vụ, không có chức vụ thì không có bổng lộc. Vậy xét về thanh danh và lợi lộc thì nhân
nghĩa vẫn là căn. Dù cho không cầu thanh danh lợi lộc, chỉ phản tỉnh thôi, cũng thấy rằng kẻ sĩ
không thể một ngày nào là không sửa đức hạnh.
Mãn Cẩu Đắc đáp:
- Vô liêm sỉ thì giàu có, [nói khéo] đƣợc nhiều ngƣời tin thì hiển vinh. Muốn đƣợc thanh danh và lợi
lộc thì cơ hồ chỉ cần vô liêm sỉ và đƣợc nhiều ngƣời tin. Vậy xét về thanh danh và lợi lộc thì đƣợc