Trang Tử và Nam Hoa Kinh
Nguyễn Hiến Lê
Tạo Ebook:
Nguyễn Kim Vỹ
Nguồn truyện: vnthuquan.net
1495 [3] Ý nói: đồ ăn hại.
1496 [4] Mỗi thƣớc hồi đó khoảng một gang tay.
1497 [5] Nƣớc Tề ở bờ biển.
1498 [6] Vua Nghiêu giết con trƣởng, có sách nói là không truyền ngôi cho con – Vua Thuấn cƣới
vợ mà không xin phép cha mẹ - Vua Vũ lo việc trị thuỷ (trừ cảnh lụt cho dân), dầm mƣa dãi nắng mà
sinh bệnh.
1499 [7] Văn vƣơng khi còn là Tây Bá bị vua Trụ giam bảy năm.
1500 [8] Có sách bảo sỡ dĩ có sáu ông là vì Văn vƣơng đƣợc ngƣời sau thêm vào, có sách sửa lại là
“bảy”.
1501 [9] Bảo Tiêu là một ẩn sĩ đời Chu, không vợ con, vô rừng ở, lƣợm trái cây mà ăn. Tử Cống nói
khích: “Ông chê Chu mà ở trên đất của Chu, ăn trái cây của Chu. Nhƣ vậy có phải không?”. Bảo
Tiêu bèn ôm cây mà chết khô.
1502 [10] Truyện Thân Đồ Địch đã chép trong chƣơng VI và XXVI.
1503 [11] Giới Tử Thôi, cũng gọi là Giới Chi Thôi, trốn theo thái tử Trùng Nhĩ, sau thành Tấn Văn
Công. Tấn Văn công thƣởng các ngƣời tòng vong mà quên ông, ông cõng mẹ vào núi ở. Văn Ông
hối hận mời Thôi ra, Thôi không ra; Văn Công đốt núi để ông phải ra, nhƣng ông ở lì trong núi mà
chụi chết thiêu. Hôm đó là ngàu mồng 3 tháng 3. Từ đó, vua ra lệnh này ấy cấm lửa, phải ăn nguội,
để kỉ niện Thôi. Tết đó là Tết Hàn thực – Vĩ Sinh là ngƣời nƣớc Lỗ thời Chiến Quốc.
1504 [12] Tỉ Can – chƣơng Nhân gian thế bài 1. Ngũ Tử Tƣ tên là Viên, giúp Ngô vƣơng Phù Sai
thắng Việt vƣơng Câu Tiển, sau vì can gián Phù Sai, Phù Sai ghét, bắt tự tử rồi ném thây xuống
sông.
1505 [13] Nguyên văn: kì kí chi quá khích dã, là con ngựa kì ngựa kí (loài ngựa chạy rất nhanh) vụt
qua kẻ tƣờng (hoặc một chỗ nứt ở đất, theo L.K.h.)
1506 [14] Tử Trƣơng là một môn sinh của Khổng Tử. Mãn Cẩu Đắc là một tên tƣởng tƣợng có nghĩa
là: thoả mãn về sự cẩu thả mà đƣợc danh lợi. Tên đó tƣợng trƣng cho hạng ngƣời tham lam.