Trang Tử và Nam Hoa Kinh
Nguyễn Hiến Lê
Tạo Ebook:
Nguyễn Kim Vỹ
Nguồn truyện: vnthuquan.net
- Vì tôi sợ.
- Sợ cái gì?
- Tôi ăn tại mƣời nhà làm tƣơng mà năm nhà dọn cho tôi ăn trƣớc.
- Nhƣ vậy thì có gì mà sợ?
- Sợ vì lòng chân thành của tôi không hoàn toàn mà nó hiện ra rực rỡ bên ngoài. Dùng cái bề ngoài
ấy mà chấn phục nhân tâm, khiến ngƣời ta trọng tôi hơn các bậc trƣởng lão, nhƣ vậy tai nạn sẽ tới.
Những ngƣời bán tƣơng ấy chỉ sống bằng nghề bán thức ăn, lợi không đƣợc bao, quyền thế lại chẳng
có gì mà còn đối xử với tôi nhƣ vậy, huống hồ ông vua một vạn cổ xe [tức nƣớc Tề], thân thể mệt
nhọc vì việc nƣớc, tâm trí để hết vào chính sự. Ông ấy sẽ giao trọng trách cho tôi, xét xem tôi có
đƣợc việc không. Vì vậy mà tôi sợ.
Bá Hôn Mâu Nhân bảo:
- Anh nhận xét sáng suốt đấy. Nhƣng dù anh làm một thƣờng dân thì ngƣời ta cũng qui phụ anh.
Ít lâu sau, lại nhà [Liệt Ngự Khấu], thấy dép để đầy ngoài cửa 1547 [2] , Bá Hôn Mâu Nhân đứng
hƣớng về phƣơng Bắc, cằm tì vào chiếc gậy, một lát rồi lặng thinh đi về. Ngƣời coi cửa 1548 [3] cho
Liệt tử hay. Liệt tử không kịp xỏ dép, vội vàng xách dép chạy theo, tới cổng thì đuổi kịp, hỏi:
- Thầy tới mà sao không chỉ cho tôi phƣơng thuốc gì [tức một lời khuyên răn nào]?
Bá Hôn Mâu Nhân đáp:
- Vô ích. Ta đã bảo anh rằng ngƣời ta sẽ qui phụ anh đấy, quả nhiên nhƣ vậy. Không phải là anh cố ý
làm cho ngƣời ta qui phụ anh, mà là anh không biết cách làm cho ngƣời ta đừng qui phụ anh. Cần gì
phải làm điều dị thƣờng để cho ngƣời ta cảm mộ mình trƣớc nhƣ vậy? Không có lí họ thúc đẩy anh