TRANG VIÊN MANSFIELD - Trang 101

- Ước gì tôi cũng có thể thuyết phục cô Crawford.

- Tôi không nghĩ anh muốn thế, - cô ta nói với nụ cười tinh quái, - lúc ban

đầu tôi chỉ rất ngạc nhiên biết anh có ý định nhậm chức. Thực ra anh họp với
việc tốt hơn thế. Anh thay đổi ý định đi. vẫn chưa quá muộn mà. Hãy đi vào
ngành luật.

-Vào ngành luật! Nghe dễ như lúc tôi nói đi vào vùng hoang vu vậy.

- Giờ anh lại sắp nói về luật như một thứ mờ nhạt, không thích hợp nhất của

cả hai, nhưng tôi chặn trước anh, hãy nhớ rằng tôi đã chặn trước rồi đấy nhé.

- Xin cô đừng vội vàng phản đối, ngăn cản tôi nói ra một lời hóm hỉnh, vì

hóm hỉnh là ít nhất trong bản tính của tôi. Tôi là người rất thực tế, nói năng
mộc mạc và có khi dò dẫm ở ranh giới một cuộc đối đáp đến nửa giờ mà vẫn
chưa bật được ra lời.

Tiếp theo là im lặng hoàn toàn. Ai cũng trầm ngâm. Fanny là người đầu tiên

phá vỡ:

- Tôi nghĩ có lẽ tôi mệt vì cứ đi mãi trong khu rừng xinh đẹp này; Đến cái

ghế tiếp theo, nếu các vị không khó chịu, tôi sẽ rất mừng được ngồi nghỉ một
lát.

- Fanny thân mến, - Edmund kêu lên, ngay lập tức kéo cánh tay cô vào trong

tay cậu, - anh thật vô tâm! Anh mong là em không quá mệt. Có lẽ, - cậu quay
sang cô Crawford, - người đồng hành kia của tôi sẽ ban cho tôi vinh dự được
khoác tay cô.

- Cảm ơn anh, nhung tôi không mệt tí nào. - Tuy nói thế, song cô vẫn khoác

tay cậu; Hài lòng vì cô làm thế, và lần đầu tiên cảm thấy sự tiếp xúc ấy khiến
cậu hơi nhãng Fanny. - Cô hầu như không chạm vào tôi, - cậu nói. - Cô làm tôi
thấy mình chẳng có ích tí nào. Sức nặng của cánh tay phụ nữ khác hẳn với của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.