TRANG VIÊN MANSFIELD - Trang 103

- Anh e rằng em quá mệt, Fanny, - Edmund nói lúc quan sát cô, - sao em

không nói sớm hơn? Nếu em kiệt sức, sẽ là một ngày giải trí tồi tệ cho em. Mọi
tập luyện đều làm cô ấy chóng mệt, ngoài việc cưỡi ngựa, cô Crawford ạ.

- Anh tệ quá, để mặc tôi mê mẩn con ngựa của cô ấy suốt cả tuần qua! Tôi

thật xấu hổ vì anh và bản thân mình, nhưng việc đó sẽ không bao giờ xảy ra
nữa.

- Thái độ ân cần và quan tâm của cô khiến tôi càng nhận ra sự sao nhãng của

tôi. Dường như cô lưu tâm đến lợi ích của Fanny hơn tôi.

- Song tôi không lạ khi cô ấy mệt mỏi lúc này; vì chẳng nhiệm vụ gì buồn

chán hơn những việc chúng ta làm sáng nay: chiêm ngưỡng một tòa nhà đồ sộ,
lang thang từ phòng này sang phòng khác, căng mắt vểnh tai nghe những điều
chẳng ai hiểu, thán phục những thứ chẳng ai quan tâm. Tóm lại, đấy là công
việc nhàm tẻ nhất trên đời, và cô Price đã nhận thấy thế, tuy cô ấy không biết
như vậy.

- Tôi sẽ nghỉ ngơi chút ít, - Fanny nói, - ngồi dưới bóng mát trong một ngày

đẹp trời và ngắm nhìn cây cỏ xanh tươi là sự tĩnh dưỡng hoàn hảo nhất.

Ngồi được một lát, cô Crawford lại đứng dậy:

- Tôi phải đi thôi, - cô nói, - nghỉ ngơi làm tôi đâm mệt. Tôi đã phải nhìn qua

cái hàng rào thấp đến kiệt sức. Tôi phải đi qua cái cổng sắt kia và ngắm cảnh,
nếu không thì không thể nhìn cho rõ được.

Edmund cũng rời ghế:

- Cô Crawford, nếu cô nhất quyết tìm con đường đi dạo, cô sẽ thấy rằng nó

không thể dài nửa dặm hoặc một phần tư dặm.

- Đây là một quãng dài, - cô nói, - Thoáng nhìn tôi đã thấy thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.