TRANG VIÊN MANSFIELD - Trang 104

Cậu vẫn tranh luận với cô, nhưng vô hiệu. Cô không muốn tính toán, cũng

không muốn so sánh. Cô chỉ mỉm cười và quyết đoán. Sự khăng khăng của cô
vô cùng lôi cuốn, và họ thích thú đối đáp với nhau. Cuối cùng, họ thỏa thuận
sẽ cố gắng xác định kích thước khu rừng bằng cách đi dạo thêm một chút nữa.
Họ sẽ đến tận đầu kia của khu rừng, theo con đường họ đã vào (là một con
đường tản bộ xanh tươi, thẳng tắp ven hàng rào thấp), và có khi rẽ vào một
đường mòn theo hướng khác, có lẽ sẽ giúp được họ, và sẽ trở lại trong vài
phút. Fanny nói cô đã nghỉ ngơi và lẽ ra cũng nên đi, nhưng không thể đi nổi.
Edmund giục cô ngồi nghỉ tại chỗ, sốt sắng đến mức cô không thể cưỡng lại và
cô ngồi lại trên ghế, vui sướng nghĩ đến sự chu đáo của người anh họ, nhưng
cũng rất tiếc mình không khoẻ hơn. Cô nhìn theo cho đến lúc họ rẽ ở chỗ ngoặt
và lắng nghe cho đến khi các âm thanh của họ lặng hẳn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.