TRANG VIÊN MANSFIELD - Trang 105

Chương 10

Mười lăm phút, rồi hai mươi phút trôi qua, Fanny vẫn đang nghĩ đến

Edmund, cô Crawford và bản thân mà không bị ai xen ngang. Cô bắt đầu ngạc
nhiên thấy mình bị bỏ lại lâu đến thế, và băn khoăn, mong ngóng nghe thấy
tiếng bước chân và giọng nói của họ. Cô lắng nghe, rồi rốt cuộc cũng nghe
thấy; cô nghe thấy nhiều tiếng bước chân đến gần, nhưng cô mừng hụt vì đó
không phải là giọng nói cô mong, khi tiểu thư Bertram, cậu Rushworth và cậu
Crawford từ chính con đường cô vừa đi xuất hiện trước mặt cô.

“Cô Price có một mình kìa!” và “Fanny thân mến, sao lại thế này?” là những

lời chào hỏi đầu tiên. Cô kể lại chuyện mình. “Tội nghiệp Fanny”, -chị họ cô
kêu lên, “sao họ lại lợi dụng cảnh ốm yếu của em thế kia chứ! Tốt hơn hết là
em đi cùng bọn chị”.

Rồi cô ngồi xuống, mỗi cậu một bên, cô tiếp tục câu chuyện từ lúc trước với

họ, sôi nổi bàn về khả năng cải tiến. Họ chẳng chọn được gì, nhưng Henry
Crawford đầy những ý tưởng và kế hoạch, và nói chung, cậu đề ra bất cứ điều
gì cũng được tán thành ngay lập tức, trước hết là Maria rồi đến cậu Rushworth,
mà công việc chính dường như để lắng nghe người khác, có người liều đưa ra
một ý kiến là họ phải nhìn thấy cơ ngơi của Smith, bạn cậu.

Sau ít phút như thế, tiểu thư Maria quan sát cái cổng sắt, bày tỏ ước muốn đi

qua đó vào trang viên, để hiểu rõ hơn quang cảnh và cây cối của họ.

Thực ra ai cũng muốn thế, và theo ý kiến của Henry Crawford, thì đây là

cách tốt nhất, duy nhất để khai thác mọi lợi thế; nhưng cánh cổng bị khoá. Cậu
Rushworth ước giá cậu mang chìa khóa theo, cậu bực bội nghĩ không hiểu vì
sao lại không mang chìa khóa, và quyết tâm sẽ không bao giờ đi mà thiếu nó
nữa, nhưng ý nghĩ ấy không xua được sự khó chịu hiện tại. Họ không thể đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.