TRANG VIÊN MANSFIELD - Trang 108

- Nếu chúng tôi làm thế, xin cô Price vui lòng nói lại với cậu Rushworth là

cậu ta sẽ tìm thấy chúng tôi ở ở khu rừng sồi trên quả đồi nhỏ đằng kia kìa.

Fanny thấy chuyện này là không đúng đắn, và cố ngăn lại:

- Chị sẽ bị thương mất, thưa tiểu thư Bertram, - cô kêu lên, - chắc chắn chị

sẽ bị thương hoặc rách toạc áo choàng vì những cái gai nhọn kia kìa, chị có cơ
nguy ngã vào hàng rào nữa. Tốt hơn hết là chị đừng đi.

Nhưng lúc cô nói xong, chị họ cô đã an toàn ở bên kia hàng rào, mỉm cười

vui vẻ vì thành công và nói:

- Cảm ơn em, Fanny thân mến, nhưng chị và cái áo vẫn còn nguyên đây này,

tạm biệt em nhé.

Một lần nữa, Fanny bị bỏ lại một mình, cảm giác thú vị không tăng lên, cô

thấy gần như tiếc cho mọi điều nghe thấy và nhìn thấy, kinh ngạc vì tiểu thư
Bertram và giận cậu Crawford. Cô thấy đi đường vòng tới quả đồi nhỏ rất ư là
vô lý, chẳng mấy chốc họ đã khuất tầm nhìn của cô, và trong vòng vài phút, cô
không còn nghe thấy hoặc nhìn thấy bất kỳ người bạn nào nữa. Dường như cả
cánh rừng nhỏ này dành riêng cho mình cô. Suýt nữa, cô đã nghĩ rằng Edmund
và cô Crawford đã rời khỏi nó, nhưng Edmund không thể quên hẳn cô đi như
thế.

Bất thình lình, những tiếng bước chân lôi cô khỏi tình trạng đăm chiêu khó

chịu, có ai đó đi nhanh xuống con đường dạo chơi chính. Cô mong là cậu
Rushworth, nhưng lại là Julia, nóng bừng và thở không ra hoi, trông rất cáu
kỉnh, cô ta kêu lên khi nhìn thấy Fanny:

- ơ kìa! Những người khác đâu cả rồi? Chị tưởng Maria và cậu Crawford ở

đây với em.

Fanny giải thích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.