TRANG VIÊN MANSFIELD - Trang 121

bên cây đàn, để Edmund nhìn theo ngây ngất vì ngưỡng mộ mọi nét hấp dẫn
của cô, từ cung cách sốt sắng đến sự tinh anh và bước đi duyên dáng.

- Anh chắc ở đằng kia rất vui, - cậu nói ngay. - Cô ấy có tính không bao giờ

khổ sở! Cô ấy đi mới duyên dáng làm sao, và rất sẵn lòng chiều ý người khác,
nhập bọn với họ lúc được mời. Thật đáng tiếc là, - cậu nói thêm sau một ý nghĩ
bất chợt, - cô ấy lại ở với những người như thế!

Fanny đồng ý và vui sướng thấy Edmund vẫn ở lại bên cửa sổ với mình, bất

chấp niềm vui đáng mong đợi; Ngay sau đó, cái nhìn của cậu cũng như của cô
hướng ra phong cảnh bên ngoài, nơi mọi vật nghiêm trang, êm dịu và đáng
yêu, dường như sáng lên trong một đêm không mây, tương phản với những
bóng cây tối sẫm.

Fanny nói lên cảm xúc:

- Ở đây hài hòa quá! - Cô nói, - Yên bình quá! Có lẽ hội họa và âm nhạc đều

phải lùi lại đằng sau, chỉ có thơ mới có thể tả nổi. Nơi đây có thể làm dịu mọi
nỗi lo âu, và nâng bổng trái tim vào cõi mê ly! Lúc nhìn ra ngoài vào một đêm
như thế này, em cảm thấy dường như trên đời không hề có sự độc ác hoặc buồn
phiền. Chắc chắn là cả hai thứ đó sẽ giảm đi nhiều nếu Tạo hóa chú tâm đến sự
cao thượng nhiều hơn, và con người sẽ thoát tục hơn khi được thưởng ngoạn
cảnh này.

- Anh thích nghe thấy sự nhiệt tình của em, Fanny ạ. Đêm nay rất đẹp, và họ

thật đáng thương vì không được dạy dỗ để cảm nhận được như em, người ít
được thưởng thức thiên nhiên, ít nhất trong giai đoạn đầu đời. Họ đã mất rất
nhiều.

- Anh đã dạy em suy nghĩ và cảm nhận thiên nhiên, anh họ ạ.

- Anh quen một học giả rất giỏi giang. Trông kìa, sao Arcturus

[18]

sáng ngời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.