TRANG VIÊN MANSFIELD - Trang 173

cô thấy mình vẫn còn xa mới bận bịu và có ích như họ, và không thể là người
đồng hành trong những lo toan; chẳng ai yêu cầu gì cô lúc rảnh rỗi cũng như
làm người bầu bạn. Sự rầu rĩ trong những hoạt động ban đầu của cô đã chứng
tỏ là không có cơ sở. Thỉnh thoảng, cô có ích cho mọi người; có lẽ cô cũng
thân ái như bất cứ người nào.

Vả chăng, còn nhiều thứ cần may vá người ta muốn cô giúp; bà Norris nghĩ

tách cô khỏi những người khác cũng không hại gì, và rành rành trong kiểu nói
của bà.

- Đi nào Fanny, - bà kêu to, - cháu rảnh rỗi quá nhỉ, đừng có lang thang từ

phòng này sang phòng khác mà ngó nghiêng, thoải mái như thế nữa. Bác muốn
cháu ở đây. Bác đang làm quần quật cho đến lúc đứng không vững, thiết kế áo
choàng cho cậu Rushworth mà không được thêm mảnh satanh nào, giờ cháu
hãy giúp bác, ghép chúng lại với nhau. Chỉ có ba đường may thôi mà, cháu có
thể làm xong trong chớp mắt. Thật may cho bác nếu bác chẳng phải làm gì
ngoài đóng vai điều hành. Bác có thể nói cháu là sướng nhất, nhưng nếu không
người nào làm việc nhiều hơn cháu, chúng ta sẽ không đẩy công việc nhanh
lên được.

Fanny lẳng lặng nhận việc, không hề cãi lại; Nhưng bà bác Bertram tốt bụng

hơn đã nhận xét:

- Chẳng ai lấy làm lạ khi Fanny thích thú, dì nó ạ. Dì và tôi đã quen yêu mến

diễn kịch, bây giờ tôi vẫn còn thích, khi nào tôi rảnh hơn một chút, tôi cũng
định đến xem chúng tập. Vở gì vậy, Fanny, cháu chưa bao giờ kể cho ta nghe?

- Ôi chị ơi, xin đừng hỏi nó bây giờ; Fanny chẳng phải là người có thể nói

chuyện và làm việc cùng một lúc được. Đó là vở Thề non hẹn biển.

- Cháu tin rằng tối mai sẽ diễn tập ba màn, - Fanny nói với bà bác Bertram, -

và bác sẽ có dịp xem các diễn viên cùng một lúc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.