TRANG VIÊN MANSFIELD - Trang 184

Thomas tiếp tục kể chuyện.

Cuối cùng là một lúc ngừng. Ngài đã dốc hết bầu tâm sự, và dường như đủ

để ngài vui vẻ nhìn quanh; Nhưng khoảng lặng không dài: trong lúc phấn chấn,
phu nhân Bertram trở nên hay chuyện, và không cần biết các con nghĩ sao khi
nghe bà nói:

- Mình nghĩ sao khi thời gian gần đây đám trẻ giải trí bằng cách diễn kịch?

Chúng đang tập dượt, mình ạ.

- Thật ư! Vậy các con diễn vở gì vậy?

- Ôi chao! Chúng sẽ kể với mình ngay đây.

- Chúng con sẽ kể sau ạ, - Tom vội vã nói, với vẻ vô tư lự giả tạo, - nhưng

lúc này không đáng để cha phải nghe đâu ạ. Ngày mai cha nghe cũng được,
thưa cha. Chúng con đang thử làm một cái gì đó để giải khuây cho mẹ, chỉ vừa
mới trong tuần qua thôi, vừa tập vài cảnh, lặt vặt ấy mà. Từ đầu tháng Mười
đến nay trời mưa không dứt, nên gần như chúng con phải ở trong nhà nhiều
ngày với nhau. Từ hôm mồng Ba con không thể rờ đến khẩu súng săn. Ba ngày
đầu còn có nhiều trò giải trí tàm tạm, nhưng từ đấy trở đi không thể làm gì hơn
nữa. Hôm đầu tiên con vào rừng Mansfield, còn Edmund đến bãi trồng cây
ngoài Easton, chúng con khiêng về nhà sáu cây gậy, mỗi đứa đã giết đến sáu
con, nhưng con cam đoan là chúng con vẫn tôn trọng đàn gà lôi của cha như
cha muốn. Con không nghĩ cha sẽ thấy các rừng cây của cha tệ hơn. Trong đời,
con chưa bao giờ nhìn thấy rừng Mansfield đầy gà lôi như năm nay. Con mong
rằng sắp tới, cha sẽ dành một ngày tiêu khiển, thưa cha.

Mối nguy hiện tại đã hết, và cơn nôn nao của Fanny lắng xuống. Trà sắp

được bưng ra, và lúc ngài Thomas đúng dậy, nói rằng ngài không thể ở trong
nhà lâu hơn mà không nhìn vào căn phòng riêng thân thiết của ngài, mọi sự bối
rối lại trở về. Ngài rời đi trước khi kịp nghe bất cứ câu gì chuẩn bị cho những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.