TRANG VIÊN MANSFIELD - Trang 207

Hai chị em cô Crawford đối xử với Fanny rất mực ân cần và dễ chịu, còn

Fanny tin rằng có thể đến thăm họ không theo cách này, và đoán trước sau một
giờ, thời tiết nhất định quang đãng, cô đỡ phải xấu hổ để xe ngựa của tiến sĩ
Grant đưa về nhà, một điều mà cô rất ngại. Ngại ở nhà lo lắng vì cô vắng mặt
trong thời tiết thế này, vì cô ra ngoài chỉ có hai bà bác biết, nên cô thừa hiểu
rằng sẽ chẳng ảnh hưởng đến ai, bà Norris tin chắc cô trú trong một ngôi nhà
tranh nào đó suốt lúc trời mưa, còn bà Bertram lại càng tin là như thế.

Trời bắt đầu sáng hơn, Fanny nhận thấy trong phòng có một cây đàn hạc,

bèn hỏi vài câu về nó và tỏ ý rất muốn được nghe, và thú thật rằng - nghe
chừng khó tin - từ ngày đến trang viên Mansfield, cô chưa được nghe đàn hạc
lần nào. Fanny thấy việc đó rất đơn giản và tự nhiên. Từ ngày có cây đàn, cô
chưa đến nhà cha xứ, vì chẳng có lý do gì; Nhưng cô Crawford vốn rất tinh với
mong muốn của Fanny, dính líu đến tình trạng bị bỏ lơ của cô. Sau đó: “Tôi
chơi cho cô nghe nhé?” và “Cô biết chơi không?” là những câu hỏi tiếp theo
với trạng thái sốt sắng, vui vẻ nhất.

Cô Crawford chơi đàn, cô sung sướng vì có một thính giả mới, và lại là một

thính giả rất cảm kích, đầy ngạc nhiên vì cuộc biểu diễn và biểu lộ không thiếu
tinh tế. Cô chơi cho đến lúc cái nhìn của Fanny lạc ra ngoài cửa sổ, thấy thời
tiết tốt hơn nhiều và nói cô phải đi thôi.

- Cứ đợi mươi lăm phút nữa, xem thời tiết ra sao đã, - cô Crawford nói. -

Đừng chạy ngay ra ngoài lúc trời vừa tạnh mưa. Những đám mây kia trông còn
đáng ngại lắm.

- Nhưng chúng bay qua mà, - Fanny nói. - Tôi đã quan sát rồi. Thời tiết này

xuất phát từ phương Nam.

- Nam hay Bắc, tôi biết có một đám mây đen lúc tôi nhìn thấy. Cô đừng lao

ra ngoài trong thời tiết đáng sợ này. Hơn nữa, tôi muốn chơi một bản rất hay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.