TRANG VIÊN MANSFIELD - Trang 213

mất tất cả. Thế thì tệ quá, đầu bếp vừa bảo tôi rằng con gà tây mà tôi không
muốn làm thịt trước Chủ nhật sẽ không sống qua ngày mai, vì tôi biết ông
Grant thích ăn thịt gà vào Chủ nhật sau một ngày mệt nhọc. Có một cái gì đó
giống như sự bất bình, khiến tôi nghĩ thời tiết hầu như ấm trái mùa.

- Lời đường mật của công việc quản gia ở một làng quê đấy! - Cô Crawford

tinh nghịch nói. - Xin hãy giao cho em làm người trông vườn và bán gia cầm,
nhé.

- Nhóc này, giao tiến sĩ Grant cho tu viện Westminster hoặc St Paul, còn chị

sẽ rất sung sướng làm người trông vườn và bán gia cầm như cô. Nhưng chúng
ta không có những người như thế ở Mansfield. Vậy cô muốn chị làm gì đây?

- Ồ, chị chẳng cần làm gì ngoài việc đã làm; rất hay quấy rầy và không bao

giờ mất bình tĩnh.

- Cảm ơn cô, nhưng sống ở nơi có thể, không sao thoát khỏi những phiền

toái nho nhỏ này, Mary ạ. Khi nào cô định cư ở thành phố và chị đến thăm cô,
dám chắc chị sẽ thấy cô sẽ tìm thấy những thứ của mình, chẳng cần đếm xỉa tới
cả người trông vườn ươm lẫn người bán gia cầm, hoặc có khi chính vì lợi ích
của họ. Họ ở xa, hay chậm trễ, bán với giá cắt cổ và cân đong gian lận sẽ càng
đáng chê trách hơn.

- Em muốn mình thật giàu có để chẳng cần than vãn hoặc cảm thấy những gì

thuộc loại đó. Em nghe nói thu nhập cao là phương pháp tốt nhất để hạnh phúc.
Chắc là chẳng phải lo về chuyện đường mật, gà qué nữa.

- Cô muốn trở nên rất giàu có ư? - Edmund nói với vẻ mặt, mà theo Fanny là

có ý nghĩa rất nghiêm trọng.

- Nhất định rồi. Anh không muốn sao? Tất cả chúng ta không muốn sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.