TRANG VIÊN MANSFIELD - Trang 225

- Rushworth khốn khổ với bốn mươi hai câu thoại! - Crawford nói tiếp. -

Chẳng ai quên được cậu ta. Tội nghiệp anh chàng! Lúc này anh như nhìn thấy
cậu ta, sự khó nhọc và nỗi thất vọng của cậu ta. Anh đã rất sai lầm nếu cô
Maria đáng yêu của cậu ta sẽ lại muốn bắt cậu ta thoại những bốn mươi hai câu
với cô ấy, - rồi Crawford nói thêm, với vẻ nghiêm túc tạm bợ, - So với cậu ta,
cô ấy quá tốt, quá tuyệt vời.

Rồi, đổi sang giọng nịnh đầm, cậu Crawford nói với Fanny:

- Cô là bạn thân nhất của cậu Rushworth đấy. Không thể nào quên được lòng

tốt và sự nhẫn nại của cô, nhẫn nại không mệt mỏi, cố hết sức giúp cậu ấy học
vai - cố cho cậu ta một chút thông minh mà tạo hóa đã từ chối -, nhồi nhét cho
cậu ta sự hiểu biết mà cô có thừa! Có lẽ cậu ấy không đủ lương tri để đánh giá
được sự ân cần của cô, nhưng tôi đánh bạo mà nói rằng tất cả những người
khác trong nhóm đều trân trọng nó.

Fanny đỏ mặt và lặng thinh.

- Đó là một giấc mơ, một giấc mơ thú vị! - Cậu nói, lại huyên thuyên sau vài

phút suy nghĩ. - Tôi sẽ luôn nhìn lại những hoạt động sân khấu của chúng ta
với niềm vui thấm thía. Thích thú như thế, hào hứng như thế và tinh thần thăng
hoa như thế! Ai cũng cảm thấy điều đó. Tất cả chúng ta đều hiểu rõ. Mọi thời
khắc trong ngày đều có công việc, hy vọng, ham muốn và bận bịu. Bao giờ
cũng thế, sự phản đối nho nhỏ, nghi ngờ nho nhỏ và lo lắng nho nhỏ đã chấm
dứt. Chưa bao giờ tôi hạnh phúc hơn.

Im lặng phẫn nộ, Fanny thầm nhắc lại: “Chưa bao giờ tôi hạnh phúc hơn!

Chưa bao giờ tôi hạnh phúc hơn khi cư xử ô nhục và tàn nhẫn đến thế! Ý định
mới đồi bại làm sao!”

- Chúng ta thật không may, cô Price ạ, - cậu Crawford nói tiếp, hạ giọng khẽ

hơn để Edmund không thể nghe thấy, mà không hề nhận biết những cảm nghĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.