TRANG VIÊN MANSFIELD - Trang 228

- Tôi xin cô miễn cho, cô Crawford ạ, miễn là có thể được, - Edmund nói, -

vì có thể cô sẽ làm tôi luống cuống hơn và tôi cũng như mọi người đàn ông
khác, sẽ càng tiếc hơn thấy cô thử làm thế.

“Anh ấy sẽ không chịu đựng được điều này sao? - Fanny nghĩ. -Không, anh

ấy có thể chịu đựng mọi thứ khi cần”.

Lúc này tất cả lại tập họp, những người hay nói lôi cuốn những người khác,

còn Fanny vẫn im lặng; Sau khi uống trà, bà Grant bày ra một bàn đánh bài uýt
để tiến sĩ Grant tiêu khiển, cô Crawford chơi đàn hạc, còn Fanny không có việc
gì làm ngoài lắng nghe, sự lặng lẽ của cô không hề bị quấy rầy trong suốt buổi
tối, trừ lúc cô Crawford thỉnh thoảng hỏi một câu hoặc nhận xét mà cô không
thể tránh trả lời. Cô Crawford quá bực mình, chẳng muốn chú ý đến việc gì
ngoài âm nhạc. Cô dùng nó để tự xoa dịu mình và giải trí cho cô bạn.

Sự tin chắc Edmund sắp thụ phong như một tai họa treo lơ lửng trên đầu

Fanny, cô vẫn hy vọng nó thay đổi và còn xa, nên cô cảm thấy oán giận và tủi
nhục. Cô rất giận cậu. Cô tưởng mình có ảnh hưởng nhiều hơn. Cô đã bắt đầu
nghĩ đến cậu - cô cảm thấy như thế - rất tôn kính, với những ý định rõ rệt,
nhưng lúc này cô vấp phải những cảm xúc lạnh nhạt của cậu. Chẳng qua cậu
không có quan niệm nghiêm túc, không quyến luyến thực sự nên đã đặt bản
thân vào một tình trạng mà cậu ắt phải biết cô sẽ không bao giờ hạ mình. Cô sẽ
học cách đối phó với sự lãnh đạm của cậu. Từ nay trở đi, cô sẽ tiếp nhận sự
chăm sóc của cậu mà không hề nghĩ ngợi gì ngoài sự vui thích trước mắt. Nếu
cậu có thể chế ngự được sự yêu mến của cậu, thì tình cảm của cô cũng không
hại gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.