TRANG VIÊN MANSFIELD - Trang 265

mọi thứ thuộc buổi khiêu vũ này thật tai họa, và khi chia tay để thay trang
phục, cô uể oải về phòng riêng và cảm thấy không còn gì vui vẻ, giá như cô
được phép không phải tham dự.

Lúc chậm chạp trèo lên gác, Fanny nghĩ đến ngày hôm qua; cũng vào giờ

này cô từ nhà cha xứ trở về, và thấy Edmund trong căn phòng phía Đông. “Giá
như hôm nay mình lại thấy anh ấy ở đó!”, cô tự nhủ trong tình trạng dam mê
trìu mến.

- Fanny! - đúng lúc ấy có tiếng gọi gần đó. Giật mình nhìn lên, cô thấy ở đầu

kia hành lang cô vừa tới, chính là Edmund, cậu đang đứng ở đầu cầu thang
khác. Cậu tiến đến chỗ cô:

- Trông em mệt mỏi và suy nhược quá, Fanny ạ. Em đã đi bộ quá xa.

- Không, em không mệt đâu ạ.

- Em phải làm nhiều công việc nặng nhọc trong nhà, thế càng tệ hơn. Tốt

hơn hết là em nên ra ngoài.

Fanny vốn không thích phàn nàn, thấy không trả lời là dễ nhất, và tuy cậu

nhìn cô với vẻ ân cần thường lệ, cô tin rằng cậu sẽ nghĩ đến việc gặp cô sớm
thôi. Cậu có vẻ không vui, một điều gì đó không liên quan tới cô đang trục
trặc. Họ cùng lên gác, phòng họ ở cùng tầng trên.

- Anh từ nhà tiến sĩ Grant về, - Edmund nói. - Em có thể đoán ra mục đích

anh đến đấy, Fanny. - Trông cậu bình tĩnh đến mức Fanny chỉ nghĩ đến một
mục đích khiến cô quá đau khổ, không nói nên lời. - Anh muốn mời cô
Crawford hai vũ điệu đầu tiên, - là giải thích tiếp theo làm Fanny tỉnh hẳn lại,
và cô thấy mình đang được chờ phát biểu, cô thốt ra một thứ giống câu hỏi kết
quả ra sao. Cậu trả lời:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.