TRANG VIÊN MANSFIELD - Trang 277

- Vậy thì Fanny, ngày mai em đừng dậy trước khi anh đi làm gì. Em cứ ngủ

cho đã, đừng bận tâm đến anh.

- Kìa anh William!

- Gì kia? Con bé định dậy trước khi cậu lên đường ư?

- Thưa bác, vâng ạ, - Fanny kêu lên và hăng hái đứng dậy, tiến đến gần ông

bác, - cháu phải dậy ăn sáng cùng anh cháu ạ. Nó sẽ là lần cuối, là buổi sáng
cuối cùng ạ.

- Cháu đừng làm thế thì hơn. Anh cháu phải ăn sáng và ra đi lúc chín rưỡi.

Cậu Crawford, tôi nghĩ cậu sẽ đến đón cháu tôi vào lúc chín giờ rưỡi?

Tuy vậy, Fanny quá năn nỉ, nước mắt giàn giụa vì bị từ chối, và kết thúc

bằng câu khoan dung “Thôi thôi, được rồi”, và thế là được phép.

- Vâng, chín rưỡi nhé, - cậu Crawford nói với William lúc cậu ta rời họ, -

cháu sẽ đến đúng giờ, vì sẽ chẳng có cô em gái ân cần dậy sớm vì cháu đâu ạ. -
Cậu hạ giọng nói với Fanny, - Tôi chỉ có ngôi nhà hoang vắng để vội vã ra đi
thôi. Ngày mai anh trai cô sẽ thấy ý tưởng về thời gian của tôi và của cậu ấy rất
khác nhau cho mà xem.

Sau một hồi cân nhắc, ngài Thomas mời cậu Crawford đến nhà ăn sáng từ

sớm, thay vì phải ăn một mình, cậu nên đến đó. Cậu sốt sắng nhận lời ngay,
khiến ngài không khỏi nghi ngờ, và ngài phải thú nhận rằng chính buổi khiêu
vũ này làm ngài phát hiện ra nhiều thứ. Cậu Crawford đang mê Fanny. Ngài có
một cảm giác đề phòng việc sắp xảy ra. Trong lúc đó, cháu gái ngài không cảm
ơn việc cậu ta vừa làm. Cô hy vọng chỉ có mình William với cô trong buổi
sáng cuối cùng này. Nó là một cái thú không tả xiết. Nhưng dẫu những mong
muốn của cô bị hủy hoàn toàn, cũng không có thần linh nào thì thầm vào tai
cô. Ngược lại, cô hoàn toàn không quen được hỏi ý kiến, hoặc có mọi thứ xảy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.