TRANG VIÊN MANSFIELD - Trang 279

Chương 29

Buổi khiêu vũ đã kết thúc, và bữa sáng chẳng mấy chốc đã xong, nụ hôn

cuối cùng đã trao, rồi William ra đi. Cậu Crawford đúng giờ đã hẹn, còn bữa
ăn rất ngắn ngủi và thân mật.

Sau khi nhìn William lần cuối, Fanny trở về phòng ăn, lòng buồn bã vì sự

thay đổi sầu muộn. Bác trai đã có lòng tốt để yên cho cô khóc ở đó, có khi ngài
cho rằng cái ghế bỏ trống của mỗi cậu gây cho cô sự nhiệt tình trìu mến, những
cái xương lợn lạnh ngắt và mù tạc trên đĩa của William có thể chia tình cảm
của cô vói những vỏ trứng dập trong đĩa của cậu Crawford. Cô ngồi và khóc
dịu dàng và say sưa đúng như bác cô dự đoán, nhưng sự dịu dàng và say sưa
đó chỉ là tình anh em và không còn gì khác. William đã đi rồi, giờ đây cô cảm
thấy dường như cô đã lãng phí một nửa chuyến thăm viếng của cậu vì những
chăm sóc vớ vẩn và những quan tâm ích kỷ không liên quan gì tới cậu.

Trong tâm trạng ấy, Fanny không bao giờ nghĩ tới bà bác Norris gầy gò và

buồn ủ rũ trong căn nhà nhỏ, mà không tự trách mình vì thiếu chú ý đến bà khi
hai anh em ở bên nhau suốt tối qua, tình cảm của cô lại càng không tha thứ cho
cô vì mọi việc William đã làm, nói và suy nghĩ cho cô, đó là món nợ của cô
với cậu trong suốt nửa tháng tròn.

Một ngày thật nặng nề và u uất. Chẳng mấy chốc đến bữa điểm tâm thứ hai,

Edmund tạm biệt họ một tuần và lên ngựa đến Peterborough, sau đó mọi sự tan
biến. Không gì còn lại của đêm qua ngoài những hồi nhớ, mà không có ai để
chia sẻ. Cô nói chuyện với phu nhân Bertram, phải nói với một người nào đó
về buổi khiêu vũ, nhưng bà bác quá ít nhìn nhớ đến việc đã qua, và cũng ít tò
mò, coi đó là công việc nặng nhọc. Phu nhân Bertram không nhớ rõ về trang
phục của ai, hoặc chỗ ngồi của ai trong bữa tiệc, trừ của riêng bà. “Bà không
nhớ ra đã nghe thấy những gì về một trong các tiểu thư nhà Maddox, hoặc phu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.