TRANG VIÊN MANSFIELD - Trang 302

Cô càng lặng lẽ hơn bao giờ hết. Cô hầu như không tham gia ngay cả khi đề

tài là William, vì mọi chuyện về phong cấp sĩ quan của cậu cũng từ phía tay
phải cô mà đến, và thật đau đớn trong mối liên quan này.

Cô tưởng như phu nhân Bertram ngồi lâu hơn mọi khi, và bắt đầu hết hy

vọng rời đi; Nhưng cuối cùng, họ vào phòng khách và cô có thể suy nghĩ theo
ý mình, trong lúc hai bà bác kết thúc đề tài bổ nhiệm William theo cách nói của
mình.

Bà Norris nghe chừng rất mãn nguyện vì vai trò của ngài Thomas cũng như

của mọi người khác.

- Bây giờ William có thể tự nuôi mình, tuy khác xa so với ông bác, vì không

rõ bác nó đã tốn kém cho nó bao nhiêu mà kể, và thực ra, cũng khác trong
những món quà của bà bác. Bà ấy rất mừng vì đã tặng William thứ nó làm
trong buổi chia tay, rất mừng rằng cái đó trong khả năng của bà mà không tính
đến sự phiền toái về vật chất vào lúc đó, đã cho thằng bé khá đáng kể; Thế đấy,
với các phương tiện vật chất hạn chế của bà bác, lúc này khoản đó thật hữu
dụng, giúp nó sửa sang trang bị cho cabin của nó. Bà ấy biết nó phải tốn phí,
phải mua nhiều thứ, dù chắc là cha mẹ nó có thể mua cho nó mọi thứ rẻ mạt,
nhưng bà ấy rất mừng vì đã góp phần nhỏ bé của mình.

- Ta rất vui vì cô đã cho thằng bé một khoản kha khá, - phu nhân Bertram

nói, với vẻ bình thản nhất đời, - vì ta chỉ cho William mười bảng.

- Thế ư! - Bà Norris kêu lên, mặt đỏ ửng. - Xin lấy danh dự mà thề, nó ra đi

với những cái túi căng phồng, và đến London lại không phải chi phí gì!

- Ngài Thomas bảo ta mười bảng là đủ.

Bà Norris không muốn hỏi sâu vào những chuyện thiếu, đủ ấy nữa và xoay

câu chuyện sang hướng khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.