TRANG VIÊN MANSFIELD - Trang 310

Crawford có thể nói như thế được? Hôm qua, cháu không hề khích lệ cậu ấy.
Ngược lại, cháu nói với cậu ấy - cháu không thể nhớ chính xác từng lời -
nhưng cháu tin chắc rằng cháu đã nói với cậu ta rằng cháu không muốn nghe
cậu ấy, rằng cháu thấy chuyện đó rất khó chịu về mọi mặt, và năn nỉ cậu ta
đừng bao giờ nói với cháu theo kiểu ấy nữa. Cháu biết chắc cháu đã nói nhiều
và còn hơn thế, và cháu sẽ còn nói thêm nữa, thưa bác. Cháu biết chắc ý cậu ấy
hoàn toàn nghiêm túc, nhưng cháu không thích và không muốn quy tội này
khác. Cháu nghĩ mọi việc rồi sẽ qua, cậu ấy sẽ không sao đâu ạ.

Cô không thể nói thêm nữa, hơi thở của cô hầu như tắc nghẹn.

- Ta hiểu, - ngài Thomas nói sau một lát im lặng, - ý cháu là từ chối cậu

Crawford?

- Vâng, thưa bác.

- Từ chối cậu ta ư?

- Vâng, thưa bác.

- Từ chối cậu Crawford! Vì cớ gì? Vì lý do gì?

- Cháu... cháu không thể ưa thích cậu ấy đủ để kết hôn, thưa bác.

- Thật lạ quá! - Ngài Thomas nói, bằng giọng bất mãn bình tĩnh. - Có cái gì

đó trong chuyện này mà ta không hiểu nổi. Một anh chàng muốn tỏ tình với
cháu, hiến dâng mọi thứ, không chỉ địa vị trong đời, của cải, tính cách, mà còn
hơn cả sự thích hợp chung chung, với lời tỏ tình và câu chuyện vừa lòng mọi
người. Mà cậu ta không phải là người hôm nay mới quen, cháu đã biết cậu ta
một thời gian rồi. Ngoài ra, em gái cậu ta là bạn thân của cháu, cậu ta lại làm
cho anh trai cháu một việc mà ta nghĩ là đủ để cháu chấp nhận chứ không phải
ai khác. Sự quan tâm của ta chưa chắc đã được việc cho William đến vậy. Cậu
ta đã làm được trọn vẹn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.