TRANG VIÊN MANSFIELD - Trang 311

- Vâng ạ, - Fanny nói, yếu ớt và nhìn xuống, rõ ngượng ngùng; Cô gần như

cảm thấy xấu hổ vì mình không ưa cậu Crawford, sau bức tranh bác cô vẽ ra.

- Cháu phải hiểu rằng, - ngay sau đó, ngài Thomas nói tiếp, - chắc có lúc

cháu phải nhận ra sự đặc biệt trong thái độ của cậu Crawford với cháu. Cháu
không thể ngỡ ngàng vì chuyện này. Hẳn cháu phải nhận thấy sự săn sóc của
cậu ấy, và tuy cháu luôn tiếp nhận chúng một cách hợp thức (bác không buộc
tội cháu trong việc này), bác chưa bao giờ thấy chúng làm cháu khó chịu. Bác
thiên về ý nghĩ rằng cháu không hoàn toàn hiểu tình cảm của cháu, Fanny ạ.

- Ồ vâng, thưa bác, thực ra thì cháu hiểu ạ. Sự chăm sóc của cậu ấy luôn... là

thứ cháu không thích.

Ngài Thomas nhìn cô, vô cùng kinh ngạc:

- Thật ngoài sức tưởng tượng, - ngài nói. - Việc này phải giải thích cho rõ.

Cháu còn trẻ, và chắc chắn là không gặp gỡ ai, sự ưa thích của cháu hầu như
không...

Ngài ngừng lại và nhìn cô chăm chú. Ngài thấy đôi môi cô mấp máy từ

không, tuy âm thanh không rõ, nhưng mặt cô đỏ rừ. Tuy vậy, vẻ đó rất hợp sự
ngây thơ của một cô gái thùy mị, và ít ra cũng hài lòng, ngài nói nhanh:

- Không, không, ta biết việc đó hoàn toàn không thể có, hoàn toàn không

thể. Vậy, chẳng cần nói thêm.

Ngài không nói gì trong vài phút. Ngài trầm ngâm suy nghĩ. Cô cháu gái

cũng vậy, cố cứng rắn và chuẩn bị cho cuộc cật vấn tiếp theo. Cô thà chết còn
hơn nói thật và hy vọng nhờ suy nghĩ, cô sẽ vững vàng hơn để không tiết lộ.

Ngài Thomas lại bắt đầu nói, rất bình tĩnh:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.