TRANG VIÊN MANSFIELD - Trang 340

- Anh đến đi dạo với em đây, Fanny, - cậu nói. - Được không? - (cậu kéo

cánh tay cô khoác vào tay cậu). - Lâu lắm rồi anh em mình mới được tản bộ
thoải mái cùng nhau.

Cô tỏ vẻ ưng thuận bằng vẻ mặt hơn là lời lẽ. Tinh thần cô đang suy sụp.

- Nhưng Fanny này, - cậu nói luôn, - muốn đi dạo thoải mái, còn một thứ

hơn là chỉ bước đi trên con đường rải sỏi này. Em phải trò chuyện với anh. Anh
biết em đang rất rối trí. Anh biết em đang nghĩ gì. Em đừng tưởng anh mù tịt
thông tin. Anh đã nghe tin tức từ mọi người, trừ chính Fanny thôi.

Fanny bối rối và chán nản ngay tức thì, cô đáp:

- Nếu anh nghe tin tức từ mọi người, thì em chẳng còn gì để nói nữa.

- Không phải về sự việc, mà về tình cảm kia, Fanny. Không ai ngoài em có

thể kể những điều ấy với anh. Tuy vậy, anh không có ý ép em. Nếu em không
muốn nói, thì thôi vậy. Anh đã tưởng đấy là một sự khuây khỏa.

- Em e rằng chúng ta suy nghĩ quá khác nhau, vì em chỉ thấy nhẹ lòng khi

trò chuyện về những thứ em cảm nhận.

- Em tin là chúng ta suy nghĩ khác nhau thật sao? Anh chẳng thấy thế chút

nào. Anh dám nói rằng, khi so sánh các quan niệm của anh em mình, người ta
sẽ thấy có nhiều điểm tương đồng, về lời cầu hôn của cậu Crawford, anh cho
rằng nếu em có thể đáp lại tình cảm của cậu ta, thì đây là một đám nhiều thuận
lợi và đáng mong ước. Anh coi việc gia đình em muốn em đền đáp mối tình đó
là tự nhiên nhất; Nhưng nếu em không thể, em phải có lý do chính đáng để từ
chối cậu ta chứ? Có thể trong việc này chúng ta có sự bất đồng chăng?

- Ồ không! Nhưng em nghĩ anh đang trách mắng em. Em cho là anh phản

đối em. Thoải mái là thế đấy ư.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.