TRANG VIÊN MANSFIELD - Trang 352

và chúng tôi đã có một buổi diễn tập. Tôi sẽ không bao giờ quên. Chúng tôi đã
ở đây, ở chính trong phần này của căn phòng, anh họ cô ở chỗ này, còn tôi ở
đây, đây là những cái ghế. Chao ôi, tại sao những việc như thế lại chấm dứt cả
rồi?

May mắn thay cho Fanny, cô đang không muốn trả lời. Tâm trí cô Crawford

hoàn toàn mải mê. Cô đắm mình trong mộng tưởng đầy những hồi ức ngọt
ngào.

- Cảnh tượng chúng tôi diễn tập thật khác thường! Chủ đề của vở kịch rất...

rất... tôi biết nói thế nào đây? Anh ấy đã miêu tả và khuyên bảo tôi về cuộc
sống hôn nhân. Lúc này, tôi như nhìn thấy anh ấy, cố làm ra vẻ nghiêm trang
và điềm tĩnh mà vai Anhalt đòi hỏi, thông qua hai đoạn thoại dài. “Khi hai trái
tim đồng cảm gặp nhau trong hôn nhân, cuộc sống vợ chồng có thể gọi là một
cuộc sống hạnh phúc”. Tôi tin rằng thời gian không thể phai mờ ấn tượng tôi
có về nét mặt và giọng nói của anh ấy lúc anh ấy nói những lời này. Thật tò
mò, rất tò mò vì lẽ ra chúng tôi nên có một cảnh như thế để diễn! Nếu tôi có
khả năng nhớ lại bất cứ tuần lễ nào trong đời tôi, thì sẽ là tuần lễ ấy, tuần tập
kịch ấy. Nói gì đi chứ, Fanny, nó sẽ là thế, vì tôi sẽ không bao giờ biết niềm
hạnh phúc thấm thía như thế trong tuần khác. Tinh thần vững vàng của anh ấy
đã bị khuất phục vì nó! Chao ôi, nó ngọt ngào không thể diễn đạt nổi. Nhưng
than ôi, buổi tối hôm đó đã bị hỏng hoàn toàn. Chính tối hôm đó, bác cô đã về
không đúng lúc tí nào. Ngài Thomas tội nghiệp, có ai mừng khi thấy ngài đâu?
Này Fanny, đừng nghĩ lúc này tôi nói năng bất kính về ngài Thomas, dẫu chắc
chắn là tôi ghét ông ta từ nhiều tuần nay rồi. Không, hiện giờ tôi không phê
phán ông ấy. Ông ấy chỉ làm cái việc một người đứng đầu gia đình phải làm
thôi. Không, trong trạng thái buồn bã nghiêm trang, tôi tin rằng lúc này tôi yêu
quý tất cả các vị. - Cô nói thế, với mức độ dịu dàng và tỉnh táo mà trước kia
Fanny chưa bao giờ thấy ở cô ta, và bây giờ cho rằng quá thích hợp, cô quay đi
trong chốc lát để trấn tĩnh. - Tôi hơi tùy hứng từ lúc vào căn phòng này, như cô
có thể thấy, - cô nói ngay với nụ cười đùa nghịch, - nhưng bây giờ chuyện đó
hết rồi. Chúng ta hãy ngồi xuống cho thoải mái để tôi trách cô nào, Fanny, tôi
định làm thế nhưng giờ chẳng còn lòng dạ nào mà làm thế nữa. - Cô ôm Fanny

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.