TRANG VIÊN MANSFIELD - Trang 37

cháu sẽ giàu có hơn. Em không còn ai để lo toan nữa, nhưng em sẽ rất mừng
khi nghĩ em có thể để lại một món tiền nho nhỏ để chia cho các cháu, chúng
xứng đáng được hưởng.

- Dì tốt quá, nhưng dì không phải lo cho các cháu. Chúng chắc chắn được

chu cấp đầy đủ. Ngài Thomas sẽ lo chuyện đó.

- Kìa chị, chị thừa biết ngài Thomas sẽ khá túng quẫn về tiền bạc nếu đồn

điền ở Antigua

[6]

giảm sút lời lãi.

- Chà! Chuyên ấy sẽ sớm được giải quyết. Ngài Thomas đã viết về việc đó,

tôi biết chứ.

- Vậy thì, thưa phu nhân Bertram, - bà Norris xúc động nói tiếp, - mong mỏi

duy nhất của em là có ích cho gia đình chị, và nếu ngài Thomas nhắc lại lần
nữa về việc em nuôi Fanny, chị có thể nói rằng sức khoẻ và tinh thần của em
không đáp ứng được việc đó, thêm nữa, em thực sự không có nổi một chỗ ngủ
cho cháu, vì em phải dành phòng thừa cho một người bạn.

Phu nhân Bertram thuật lại qua loa cuộc nói chuyện này với chồng, và cho

ngài thấy ngài đã hiểu nhầm quan điểm của em vợ; Từ lúc đó trở đi, bà Norris
thoát hẳn tầm mong đợi cũng như ám chỉ nhỏ nhất của ngài. Ngài không khỏi
ngạc nhiên vì bà ta từ chối làm mọi việc cho cô cháu gái, người bà đã sốt sắng
đưa vào gia đình đến thế; nhưng vì hồi đầu bà đã trông nom khiến ngài và cả
phu nhân Bertram đều hiểu rằng bà sở hữu thứ gì cũng là để cho gia đình họ,
nên chẳng mấy chốc ngài đành cam chịu cái tính khác biệt đó, đồng thời nó
vừa là lợi thế vừa là lời ca tụng họ, khiến ngài càng chu cấp cho Fanny nhiều
hơn.

Ngay sau đó, Fanny biết cô chẳng cần phải lo lắng chuyện chuyển đi nữa;

Niềm vui tự nhiên của cô bừng nở, cô an ủi Edmund, cậu thất vọng vì thứ cậu
mong sẽ là sự giúp đỡ cần thiết cho cô. Bà Norris sở hữu White House, ông bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.