TRANG VIÊN MANSFIELD - Trang 380

Chương 39

Ngài Thomas có lẽ đã hiểu mọi cảm nghĩ của cháu gái khi cô viết bức thư

đầu tiên gửi phu nhân Bertram, nên ông không thất vọng. Mặc dầu được ngủ
ngon giấc một đêm, có một buổi sáng dễ chịu, hy vọng sớm được gặp lại
William và trong nhà tương đối yên tĩnh, vì Tom và Charles đã đi học, Sam
bận việc riêng, cha cô lang thang như thường lệ, khiến cô có thể vui vẻ kể lể về
gia đình, cho đến lúc này cô vẫn bình tĩnh và nén những bất thuận lại. Có lẽ
ngài chỉ hiểu một nửa những điều cô cảm thấy trước khi hết một tuần, ngài sẽ
nghĩ cậu Crawford chắc chắn sự giành được cô, và đắc ý vì sự khôn ngoan của
mình.

Chưa hết một tuần, mọi sự đã chán ngán. Thứ nhất, William đã đi rồi. Tàu

Thrush đã nhận được mệnh lệnh, gió đã đổi, và cậu đã ra khơi trong vòng bốn
ngày từ khi hai anh em về Portsmouth. Trong những ngày này, Fanny chỉ gặp
cậu vẻn vẹn hai lần, ngắn ngủi và vội vàng, khi cậu đến phiên được lên bờ.
Chẳng được trò chuyện thoải mái, không được đi dạo trên các thành lũy, không
đến thăm xưởng đóng tàu, không làm quen với Thrush, tuyệt nhiên chẳng có
chút gì mà họ dự định và mong đợi. Mọi thứ ở nơi này làm cô nản lòng, trừ
tình thương mến của William. Ý nghĩ cuối cùng của cậu lúc rời nhà là dành
cho cô. Cậu quay lại bên cửa lần nữa và dặn:

- Mẹ ơi, mẹ chăm sóc Fanny nhé. Nó dịu dàng, không quen dữ dội như

chúng ta đâu. Con nhờ cậy mẹ, xin mẹ trông nom nó.

William đã đi rồi, và căn nhà cậu để cô lại gần như trái ngược với mong ước

của cô về mọi mặt, Fanny không thể dối mình. Đây là nơi trú ngụ của những
tiếng om sòm, của sự bừa bộn và buông tuồng. Chẳng ai ở đúng chỗ, chẳng
việc gì làm như nên làm. Cô không thể kính trọng cha mẹ như cô mong đợi. Về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.