TRANG VIÊN MANSFIELD - Trang 393

Sau khi trò chuyện chút ít về Mansfield, chủ đề mà rõ ràng là cô quan tâm

nhất, Crawford bắt đầu bóng gió đến một cuộc đi dạo buổi sớm:

- Sáng nay tròi đẹp quá, vào mùa này trong năm một buổi sáng đẹp trời

thường dễ thay đổi, vì thế khôn ngoan nhất cho mọi người là đừng trì hoãn rèn
luyện, - rồi thấy những lời gợi ý ấy chẳng đi đến đâu, cậu ta tiếp tục hăng hái
khuyên bà Price và các con gái đi dạo, kẻo lỡ thời gian. Lúc này thì họ hiểu. Bà
Price có vẻ như không ra khỏi cửa trừ ngày Chủ nhật; Bà thừa nhận rằng với
một gia đình đông đúc như thế, hiếm hoi lắm bà mới tìm ra thời gian đi dạo.

-Vậy bây giờ sao bà không thuyết phục các cô con gái tận dụng thời tiết như

thế này, và cho phép tôi có vinh dự đi cùng?

Bà Price rất cảm kích và vui lòng ưng thuận:

- Các con gái tôi bị giam hãm nhiều quá, chúng ít khi ra ngoài, Portsmouth

vốn là nơi buồn tẻ, và tôi biết là mỗi khi có việc vặt trong thành phố, chúng rất
mừng được đi.

Rốt cuộc, Fanny choáng váng, thực sự choáng váng, lúng túng và khổ sở,

thấy trong vòng mươi phút sau cô đã cùng Susan đi ra phố High với cậu
Crawford.

Chẳng mấy chốc, nỗi khổ dồn lên nỗi khổ, ngượng ngùng chồng chất

ngượng ngùng vì vừa ra đến phố High, họ đã gặp cha, diện mạo chẳng khá hơn
vì đang là ngày thứ Bảy. Ông dừng lại; và nom ông không lịch sự chút nào;
Fanny buộc phải giới thiệu ông với cậu Crawford. Cô không hề hồ nghi cung
cách của cha khiến cậu Crawford sửng sốt. Chắc hẳn cậu ta phải vừa ngượng
vừa ghê tởm. Hẳn cậu ta sẽ sớm từ bỏ cô và thôi ngay ý nghĩ muốn kết đôi, dù
là nhỏ nhất. Mặc dù cô rất muốn thoát khỏi sự theo đuổi của cậu ta, nhưng sự
thoát khỏi này tệ hại chẳng khác gì một sự than phiền, và tôi tin rằng chẳng
một cô gái nào ở Vương quốc Anh thà chịu nỗi bất hạnh không được một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.