TRANG VIÊN MANSFIELD - Trang 403

nợ định bịp tôi, và tệ hơn là để ông ta cho tôi là kẻ nhẫn tâm, kìm kẹp người
thuê đất, thay vì là một người lương thiện mà tôi đã hứa hẹn nửa chừng. Sẽ
không có gì tệ hơn sự tự nhiên và thẳng thắn chứ? Tôi có nên đi không? Cô
khuyên tôi ra sao?

- Tôi mà khuyên ư! Anh hiểu rõ cái gì là đúng mà.

- Phải. Khi cô cho biết ý kiến, tôi luôn hiểu cái gì là đúng. Sự đánh giá của

cô luôn là nguyên tắc đúng cho tôi.

- Ồ không! Anh đừng nói thế. Thực ra, tất cả chúng ta đều là người hướng

dẫn tốt hơn bất cứ ai khác, nếu ta chú tâm. Xin tạm biệt, chúc anh ngày mai lên
đường may mắn.

- Liệu ở thành phố, tôi có thể làm gì cho cô không?

- Không đâu ạ, rất cảm ơn anh.

- Cô có nhắn gì cho ai không?

- Anh vui lòng cho tôi gửi lời thăm em gái anh. Lúc gặp anh họ Edmund của

tôi, mong anh cũng nói giúp như thế. Tôi tin rằng sẽ sớm biết tin anh ấy.

- Nhất định rồi, nếu cậu ấy lười hoặc lơ đễnh, tôi sẽ viết lý do của cậu ấy...

Cậu không nói thêm vì không thể giữ chân Fanny lâu hơn. Cậu ép chặt bàn

tay cô, nhìn cô và đi. Ba giờ sau, cậu ta sẽ đi xa như dự định, với người quen
khác, cho đến bữa ăn ngon lành ở một quán ăn lớn, sẵn sàng cho thú vui của
họ, còn cô trở lại là con người mộc mạc ngay tức thì.

Nói chung, chế độ ăn của họ rất khác nhau, và cậu ngờ rằng ngoài việc rèn

luyện, Fanny phải chịu biết bao sự thiếu thốn trong nhà cha cô, cậu ngạc nhiên
vì vẻ mặt cô ra vẻ không bị ảnh hưởng nhiều như cậu thấy. Lúc tất cả đã tụ tập

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.