TRANG VIÊN MANSFIELD - Trang 412

anh lúc chúng nảy sinh, Fanny thân mến của anh. Có lẽ đôi khi chúng trái
ngược nhau, nhưng nó sẽ không là một hình ảnh kém trung thành trong tâm trí
anh. Như anh nói từ đầu, anh rất vui khi kể với em mọi điều anh cảm nghĩ.
Liên tưởng như chúng ta vẫn làm, thì từ bỏ Mary Crawford sẽ là từ bỏ xã hội
của những người anh yêu quý nhất, tự xua đuổi mình ra khỏi những ngôi nhà
và bè bạn là những nơi khi gặp cảnh gieo neo, anh sẽ đến tìm sự an ủi. Anh
phải coi mất Mary giong như Henry Crawford mất Fanny. Nó là một việc dứt
khoát, một sự từ chối thực sự, anh mong sẽ biết cách chịu đựng, và biết cách
giảm bớt sự nắm giữ trái tim anh của cô ấy trong vài năm, nhưng anh đang
viết những điều vớ vẩn, nào anh bị từ chối, nào anh chịu đựng ra sao, còn anh
vẫn đang, và không bao giờ có thể ngừng cố gắng vì cô ấy. Đây là sự thật. Câu
hỏi duy nhất là làm thế nào? Liệu dùng cách nào là phù hợp nhất? Thỉnh
thoảng, anh nghĩ sau lễ Phục sinh, anh lại đi London lần nữa, rồi có lúc lại
quyết định chẳng làm gì cho đến khi cô ấy trở lại Mansfield. Hiện giờ, cô ấy
vui vẻ nói đến tháng Sáu sẽ ở Mansfield. Nhưng tháng Sáu còn xa quá, và anh
tin là anh sẽ viết thư cho cô ấy. Biết chắc từ sớm là vấn đề quan trọng. Tình
trạng hiện tại của anh thật tẻ nhạt đến khổ sở. Cân nhắc mọi điều, anh nghĩ
một bức thư sẽ là cách giải thích rõ ràng nhất. Anh sẽ có thể viết rất nhiều
những điều anh không thể nói ra, và để thời gian cho cô ấy suy nghĩ trước khi
quyết định trả lời; anh cho rằng kết quả của sự suy nghĩ khiến anh đỡ e ngại
hơn là câu trả lời ngay lập tức, bốc đồng và hấp tấp. Anh nghĩ anh cũng thế.
Mối nguy lớn nhất của anh là sự tư vấn của bà Fraser với cô ấy, còn anh ở xa,
không thể làm gì được. Một bức thư sẽ bị đem ra bàn bạc đến là khó chịu, ở
nơi mà đầu óc thiếu sự quyết định hoàn hảo, một cố vấn trong một lúc không
may, có thể dẫn đến những việc sau này rất hối tiếc. Anh phải suy nghĩ việc
này thêm chút nữa. Thư dài quá rồi, toàn những lo âu của anh, sẽ khiến cho
một tình bạn đủ chán, dù là của Fanny. Lần cuối cùng anh gặp Crawford là ở
bữa tiệc của bà Fraser. Anh ngày càng không hài lòng vì mọi thứ mắt thấy tai
nghe về cậu ta. Chẳng có một bóng dáng do dự. Cậu ta hiểu rõ suy nghĩ của
mình và hành động theo ý mình, một nét đặc biệt không thể lường trước. Nhìn
cậu ta và em gái lớn của anh trong cùng một căn phòng, anh không thể không
nhớ lại những điều em đã kể trước kia, và anh hiểu họ không gặp nhau như
bạn bè. Về phía Maria, nó lãnh đạm rõ rệt. Hai người hầu như không nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.