TRANG VIÊN MANSFIELD - Trang 416

Thomas lo lắng có thể rất nguy cấp. Edmund sẵn sàng đề nghị đi chăm sóc
anh trai ngay lập tức, nhưng ta vui sướng mà nói thêm rằng ngài Thomas sẽ
không bỏ ta lại trong tình trạng buồn phiền này, vì nó quá khó khăn cho ta.
Chúng ta sẽ rất nhớ Edmund trong nhóm nho nhỏ của chúng ta, nhưng ta tin
và hy vọng anh cháu sẽ tìm thấy người ốm tội nghiệp trong tình trạng đỡ nguy
cấp hơn chúng ta lo, và sẽ có thể đưa Tom về Mansfield trong thời gian ngắn,
một việc mà ngài Thomas gợi ý rất nên làm, và cho đó là cách tốt nhất cho mọi
người. Ta tự hào vì người ốm tội nghiệp sẽ sớm có thể chịu được cuộc di
chuyển mà không tổn hại đến thân thể hoặc bị thương. Ta không mấy nghi ngờ
về tình cảm của cháu với chúng ta, Fanny thân mến của bác ạ, cho nên dù
trong tình huống buồn phiền này, ta sẽ viết cho cháu biết tin rất sớm.

Thực ra, trong dịp này tình cảm của Fanny còn nồng nhiệt và chân thật hơn

cách viết của bà bác. Cô thực sự cảm thông với họ. Tom ốm nặng, Edmund đi
chăm sóc anh trai, ở Mansfield chỉ còn lại một nhóm nhỏ buồn bã, và gần như
người nọ lo ngăn chặn từng nỗi âu lo của người kia. Cô thấy mình ích kỷ khi tự
hỏi liệu Edmund đã viết thư cho cô Crawford trước khi đi chưa, nhưng cảm
nghĩ đó không đọng lại lâu trong cô, và chỉ còn lại tình yêu thương thuần khiết
và nỗi lo lắng không vụ lợi. Bác gái đã không bỏ lơ cô, bà viết thư nhiều lần.
Họ thường xuyên nhận được thư của Edmund, và những lời tường thuật ấy
được chuyển đều đặn cho Fanny, vẫn theo lối viết rườm rà, pha trộn đủ những
trông mong, hy vọng và sợ hãi, mọi thứ tiếp nhau và cái nọ xọ cái kia. Làm
người khác khiếp đảm phần nào như một trò chơi. Những đau đớn mà phu
nhân Bertram không chứng kiến ít tác động đến óc tưởng tượng của bà, bà viết
rất thoải mái về tâm trạng bối rối và lo âu, về người bệnh đáng thương, cho đến
khi Tom được chuyển hẳn về Mansfield, và bà tận mắt nhìn thấy diện mạo thay
đổi của cậu. Rồi, một bức thư bà đã chuẩn bị sẵn gửi Fanny, kết thúc bằng văn
phong khác hẳn, bằng ngôn ngữ của tình cảm và lo lắng thật. Bà viết khi bà có
thể nói nên lời:

Fanny thân mến, Tom vừa về và đã được đưa lên gác; Nhìn thấy anh cháu,

bác sửng sốt đến mức không biết nên làm gì. Bác chắc anh cháu ốm nặng lắm.
Khổ thân Tom, bác đau lòng cho nó và rất lo sợ, bác Thomas cũng thế. Bác sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.