TRANG VIÊN MANSFIELD - Trang 427

Cô chìm sâu trong sự trầm ngâm khác. Nhớ lại buổi tối đầu tiên trong căn

phòng này, cha cô cầm tờ báo bắt gặp cô. Lúc này không cần nến. Mặt trời còn
ở trên đường chân trời khoảng một tiếng rưỡi nữa. Cô cảm thấy mình đã ở đây
tròn ba tháng rồi, những tia nắng đổ vào hàng hiên không làm cho cô vui vẻ,
mà càng u sầu hơn, vì với cô, ánh nắng dường như là thứ khác hẳn với ở thành
phố và miền quê. Ở đây, sức mạnh của nắng trời chỉ là ánh chói chang, gay gắt
đến ngột ngạt và nôn nao, chỉ làm nổi bật những vết bẩn mà ở chỗ khác có thể
không bị chú ý. Trong thị trấn này, ánh nắng chẳng đem lại sức khỏe hoặc
niềm vui. Cô ngồi trong nắng chói, nóng ngột ngạt, trong đám bụi lơ lửng, cái
nhìn của cô lang thang từ các bức tường nổi bật dáng đầu cha cô, đến cái bàn
do các em trai cô xẻ và đóng, nơi để khay trà chẳng bao giờ rửa kỹ, những cái
tách và đĩa lót lan thành nhiều vệt, sữa có một lớp váng bụi mỏng màu xanh lơ,
bánh mì và bơ mỗi phút càng nhờn hơn cả bàn tay của Rebecca là người đầu
tiên làm ra nó. Cha cô đọc báo, còn mẹ cô rên rỉ trên tấm thảm tả tơi như
thường lệ, trong lúc giục Rebecca nhanh tay chuẩn bị bữa trà. Fanny là người
đầu tiên đứng lên vì cha cô gọi, sau khi ông hừm và đọc kỹ một đoạn tin:

- Tên anh chị họ của mày ở thành phố là gì, Fan?

Nhớ lại một lát, cô mới nói được:

- Là Rushworth ạ, thưa cha.

- Chúng nó sống ở phố Wimpole phải không?

- Vâng, thưa cha.

-Bọn chúng có một chuyện quái gở, thế thôi. Này, - ông chìa tờ báo cho cô -

mày có khối chuyện hay ho của những người họ hàng tử tế đây. Tao không biết
quý ông Thomas nghĩ gì về những việc như thế này, có lẽ ông ta có quá nhiều
người xun xoe và các quý cậu sẽ bớt thích con gái của ông ta. Nhưng ơn Chúa,
nếu nó là con gái tao, tao sẽ buộc nó vào một đầu dây miễn là có thể giữ được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.