TRAO NHAU HẠNH PHÚC - Trang 14

vụ quản gia:
- Cô tìm ai?
Huyên Giao lúng túng lấy mảnh giấy ra xem. Trời đất! Chị Thảo Khuyên
chỉ ghi vỏn vẹn địa chỉ mà chẳng hề ghi tên chủ nhân. Huyên Giao bối rối,
đành hỏi:
- Cháu nghe nói ở đây cần người dạy vẽ cho một em bé, phải không dì?
- À phải. Cô đến dạy vẽ phải không? Vào đây! Vào đây!
Người đàn bà sốt sắng hỏi và đưa Huyên Giao vào trong. Cô dắt xe vào
khuôn viên nhỏ nhắn trước tòa nhà, dựng xe vào gốc cây kiểng rồi hỏi bà
quản gia một câu ngớ ngẩn:
- Nhà có ai không dì?
Người đàn bà lên tiếng giới thiệu:
- Tôi tên Thân, quản gia cho gia đình này. Giờ này chỉ có tôi với cháu bé ở
nhà.
Dì Thân vui vẻ đón tiếp Huyên Giao. Đưa cô vào phòng khách, dì mời ngồi
và đi pha nước mang lên.
- Mời cô dùng nước.
Huyên Giao bưng ly trà nóng, nhấp một ngụm rồi nhìn quanh. Gian phòng
khách sang trọng, đồ đạc bày trí hài hòa. Trên tường treo mấy bức tranh
phong cảnh thật đẹp. Chiếc rèm cửa buông lơi, gió thổi những chùm ngọc
trai màu ngà xoắn vào nhau. Huyên Giao cất tiếng hỏi:
- Cháu bé đâu hở dì?
- Cháu ở trong phòng. Để tôi gọi xuống gặp cô.
Dì Thân nói xong, lật đật chạy vào trong. Huyên Giao tự hỏi học trò của cô
là con trai hay con gái. Có ham thích học vẽ không. Huyên Giao thật hồ đồ,
chẳng nắm một thông tin gì cả, đã vội đến đây. Chỉ vì câu nói của chị Thảo
Khuyên mà Huyên Giao bị ám ảnh: "Tội nghiệp con bé." Sao lại tội
nghiệp? Cha mẹ giàu, có điều kiện, muốn cho con phát triển năng khiếu vẽ,
tìm thầy cho con học là chuyện bình thường. Con bé con nhà giàu được
hưởng mọi thứ sao lại tội nghiệp?! Hay là con bé bị ép buộc?
Dì Thân trở ra với một đứa bé đẹp như thiên thần. Thọat nhìn giống y như
những đứa trẻ trong tranh vẽ, rất dễ thương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.