TRAO NHAU HẠNH PHÚC - Trang 142

- Kìa anh, đừng nói nữa.
Tâm trí Huyên Giao đang bận hướng về Trâm Oanh. Cô chợt lên tiếng
trách Thư Hiên:
- Trâm Oanh bị bệnh mấy hôm nay, sao anh không cho em hay? Em thật là
thiếu sót. Trẻ con mà bị bệnh luôn mong có người chiều chuộng vỗ về.
Thư Hiên đáp thành thật:
- Anh nghĩ là có dì Thân bên cạnh, nhưng Trâm Oanh vẫn không chịu.
Đúng là con bé khó tính. Nó cứ đòi gặp được em mới chịu.
- Chuyện ấy đơn giản thôi. Sao anh không đáp ứng yêu cầu của con bé?
Im lặng một lúc, Thư Hiên bảo:
- Anh sợ em khó chịu.
- Như vậy là anh không hiểu em rồi.
- Hiểu chứ. Em là một cô gái cực kỳ bướng bỉnh.
- Chỉ có vậy thôi ư?
- Và đáng yêu nữa.
Thư Hiên kéo dài hai chữ "đáng yêu" với giọng thích thú. Giá mà anh
không bận lái xe, anh sẽ ôm choàng lấy Huyên Giao và thì thầm vào tai cô:
"Anh yêu em. Em là nàng tiên nhỏ của anh." Huyên Giao sung sướng muốn
nép vào Thư Hiên, nhưng cũng thấy đắng cay. Chỉ một giây, cô đã bừng
tỉnh. Huyên Giao thoáng thấy bóng dáng Hà Nghi với đôi mắt sắc đang
đăm đăm nhìn cô. Huyên Giao lại vỡ tan mộng ước. Cô mong mau chóng
đến nhà Thư Hiên để được gặp cô bé Trâm Oanh thôi.
Từ lúc đó, hoàn toàn im lặng. Xe chạy nhanh mà Huyên Giao vẫn cảm thấy
lâu tới. Phố xá đã lên đèn. Người dập dìu qua lại. Trông mọi người có vẻ
thư thả hơn ban ngày. Huyên Giao thầm nghĩ: cuối cùng chỉ có cô hối hả.
Cô chợt nhớ câu thơ của Xuân Diệu: "Mau lên chứ, vội vàng lên với chứ."
Nhưng Huyên Giao không vội vàng vì một người nào khác ngoài cô bé
Trâm Oanh!!

**********

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.