TRAO VỀ EM - Trang 105

Cường xốn xang khi nghe tên Ánh Minh.
Anh biết Minh đang ghét mình thấu xương và cũng đang sợ mình muốn
chết.
Bà Uyển lại nói:
– Phải ăn chút gì rồi mới uống thuốc chứ.
– Tội nghiệp! Bạch Diệp có cho thuốc đây.
– Con mới là người bệnh, sao mẹ lại tội nghiệp bác sĩ?
Bà Uyên lườm anh:
– Hừ! Sao thì con thừa biết:
Cường cười cười:
Con hổng dám biết rồi.
– Nào! Con có muốn ăn không?
Cường ậm ự:
– Mẹ nhờ ... mua phở cho con.
– Được rồi. Phở tái phải không?
– Vâng.
Dứt lời, anh khoan khoái nằm xuống giường.
Vết cắn trên vai lại buốt lên khiến Cường rên thành tiếng:
– Ranh con! Hãy đợi đấy! Rồi sẽ biết tay anh.
Cường không biết mình sẽ làm gì Ánh Minh, mà đòi sẽ cho con bé biết tay.
Nằm nhắm mắt, đầu suy nghĩ lung tung về công ty, về ba mình, về mẹ, về
bác sĩ Diệp, Cường chợt nghe giọng Ánh Minh. Đúnglà cái giọng chua
ngoa của cô:
– Phở của cậu đây thưa ... thiếu gia.
– Không thèm ... động đậy, Cường tiếp tục nằm im như đang ngu. Anh
muốn nghe Minh tiếp tục chua ngoa.
Đặt tô phở nóng đựng trên một cái khay lên bàn, Ánh Minh định bỏ mặc
tên đại ma đầu nhưng ngẫm nghĩ cô lại thấy kỳ. Dầu gì lúc nãy bà Uyển
cũng đã xuống tận nhà nhờ Minh:
Làm ơn mua hộ anh Cường tô phở để anh ăn dằn bụng trước khi uống
thuốc .
Nếu khi Minh mua phở về mà không gặp lúc bà Uyển đang nghé điện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.