TRAO VỀ EM - Trang 107

– Em lầm bầm gì đó:
– Có gì đâu ạ!
Cường ra lệnh:
– Em xuống nhà lấy bông băng, acool, oxy già lên đây ... băng vết thương
cho tôi.
Minh kêu lên:
– Đó là việc của bác sĩ Diệp, sao lúc nãy anh không nhờ chị ấy?
Cường liếc Minh:
– Hừ! Ngốc như vậy cũng hỏi. Nhắm tôi bảo mình bị .... câu sực, mẹ tôi và
Bạch Diệp tin không?
– À, anh nói người ta là ... là ...
Ánh Minh chưa nói hết lời thì bà Uyển bứớc vào, Cường vội kéo áo lại,
một tay che lên vai vì sợ bà Uyển thấy vết máu trên áo.
Nhưng anh sợ bằng thừa, bà Uyên không hề để ý, bà bảo:
– Ánh Minh trông chừng anh Cường hộ bác, bác ra ngoài có chút việc sẽ về
ngay.
Cường cau mày:
– Mẹ làm gì vội vậy? Mẹ ra ngoài một mình con không yên tâm, lỡ như lần
trước ...
Giọng bà Uyển nghiêm lại:
– Con không phải lo. Mẹ đã gặp một vài người trong hội đồng quan trị
công ty chớ không đi như con đang nghĩ đâu ở nhà con phải ăn và uống
thuốc rồi mới được ngủ.
Cường ngắt ngang lời bà:
– Trời ơi! Con có phải trẻ con đâu mà mẹ dặn kỹ quá vậy?
Bà Uyển tủm tỉm cười với Minh:
Anh Cường có phải trẻ con không Minh?
Ánh Minh lễ phép:
– Dạ .... Hình như cháu đã đọc ở đâu một câu đại loại là:
Trong một người đàn ông nào cũng có một đứa trẻ con ạ. Nếu anh Cường
khác người ta thì anh ấy không phải đàn ông ạ.
Bà Uyển bật cười trong khi Cường trợn mắt nhìn Minh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.