TRAO VỀ EM - Trang 147

Ông tin bà Uyển sẽ không xứ tệ với ông và gia đình ông.
Cầu vai che miệng ngáp:
Con buồn ngu quá bố ơi. Khuya hôm qua gồng mình chạy từ Vũng Tàu về
Sài Gòn sáng mới năm giờ đã bị dựng dậy chở bà chu về Mỹ Tho, rồi từ
Mỹ Tho chạy nước rút về nhà đưa ông chủ đi họp. Đúng là họ vắt kiệt sức
mà lương lậu chả bao nhiêu. Con đinh vay mượn sầm một chiếc đu lịch
tàng tàng chạy taxi cho khỏe, chả làm kiểu này ni quá:
Ông Phùng thờ ơ góp lời:
– Ô! Cậu tính phải đó. Thời này là của những người trẻ, nàng động như
cậu.
– Bố làm như mình già lắm không bằng.
Cờ tuổi bố khối ông lập phòng nhì, phòng ba ấy chớ.
– Đứng dậy, Cầu nói:
Con phải nạp với ngụm cà phê cho tình.
Bố cứ ngồi chờ con nghen, ông Phùng gật đầu. Tâm trí ông không còn chút
nào ông giận hết sức khi nghĩ tới bác sĩ Bạch Diệp. Cô ta gần như là bác sĩ
riêng cửa gia đình ông chù Yên. Có ai sồ mũi nhức đàu là bác sĩ Diệp xuất
hiện:
Bà Uyên rất quý cô ta, nếu Bạch Diệp trở thành con dâu của bà Uyển cúng
là chuyện thường tình, nhưng tôi sao cò ta lại:
hằn học khi nói tới Ánh Minh nhỉ?
Chẳng lẽ con bé và cậu Cường có tình ý gì?
Không lý nào. Khi dọn vào ở nhờ trong khuôn viên nhà ông chú Yên, ông
Phùng đã dặn dò hai cô con gái mình rất kỹ. Chắng lẽ Ánh Minh đã quên
những điều ông đã dạy.
Càng nghĩ ông cảm thấy rồi. Ánh Minh vốn ngang bướng, cứng đầu, nó
thích làm theo ý nó, dạo này hay có bướng, thậm chỉ phé phăn, chỉ trích
ông.
Hừ! Nó làm ống thắy lo rồi dây.
– Sao tự nhiên hai đứa con gái cùa ông lại thay đổi vậy kìa? Ánh Mai đang
khiến ông tức đến mức đau bao tư, giỏ lại thêm Ánh Minh. Hà! Đâu phải tự
nhiên Cường tốt bụng khi kêu thợ tới gần quạt thông gió cho căn gác lừng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.